Tác phẩm của Nguyễn Thị Dung tại Cộng Đồng Thư Tình Việt.jpg)
.jpg)
Những chuyện lạ của tình anh, tình em
Là những chuyện bắt nguồn từ nỗi nhớ
Mà nỗi nhớ bắt nguồn từ đâu anh nhỉ
Từ ngôi sao, từ đôi mắt, hay từ thơ?
Em quay lại trong tình yêu một thuở
Vẫn gặp anh trên đường xưa thương nhớ
Sao không thấy cành hoa hồng màu đỏ
Ngày xưa kia ai đã hứa đợi chờ
Tiếng mưa rơi hay tiếng anh gọi cô nhỏ
Má ửng hồng, đôi mắt, bờ mi trong
Anh còn đó, nhưng tình yêu bỏ trống
Khoảng vô hình mình tự hỏi tại ai??
**><**
Em chợt nhớ mùa hoa giấy năm nào
Xanh của lá, đỏ của hoa, tình nguyên vẹn
Em chợt nhớ buổi chiều nào anh hẹn
Quán cóc ven đường thành kỹ niệm trong tim
Mùa thu ơi, xanh mắt người viễn xứ
Lá nằm im không thỏ thẻ trộm nhìn
Đôi mắt ai, chớm lạnh nỗi riêng tư
Như chính anh, gửi trọn một bóng hình
**><**
Nếu cuộc đời cho em một điều ước
Ước gì đây? Cho cả anh và em
Em sẽ ước bàn tay mình có phép
Hóa cuộc đời trong bóng tối đêm đen
Em sẽ biến trái tim mình thánh đá
Không biết buồn, không nhớ, không đau
Để máu chảy cũng lạnh lùng xa lạ
Rót vào mi, không phải nước mắt đâu
Em sẽ biến đôi mắt anh thành gió
Phớt qua đời trong chập chờn giấc mơ
Khi tỉnh giấc giật mình em cười khẻ
Chẳng có anh đâu trong lòng đóng khép
Em sẽ biến nụ cười mình thành biển
Nhấn chìm tàu những lãng khách lênh đênh
Để ngày sau con tàu sẽ có bến
Để bến không chờ, khắc khoải đêm đông
Em sẽ biến kỹ niệm mình thành không
Khi điều đó làm em thêm yếu mềm
Không vật cản, đời em là chiếc lá
Rớt xuống dòng như nước chảy ra khơi
Em sẽ biến lòng mình thành vực thẳm
Để cô đơn thành đáy vực đó thôi
Em sẽ tạo cả vùng trời vô cảm
Trong tim em để xóa bóng hình anh
**><**
Em chạm tay vào khoảng trống hư không
Đôi bàn tay chợt nắm chợt lại buông
Anh có biết, em được gì trong ấy
Mà mỉm cười, ướp đôi mắt tròn xoe
Em chạm tay vào những vệt nắng sáng nay
Hạt nắng tròn, hạt nhỏ lại hạt to
Hạt lung linh, hạt xen cài mái tóc
Hạt nào của em, của riêng một giấc mơ
Em chạm tay vào nỗi nhớ có anh
Tim chợt vui, cũng chợt buồn vu vơ
Em chẳng biết nỗi nhớ từ đâu đến
Sẽ về đâu trong vạn nẽo đường thơ
Em chạm tay vào những rạn vỡ tim mình
Không dám nói tiếng yêu, không dám nhìn
Em có biết những nỗi buồn anh giấu
Là vì em, trong khắc khoải mõi mòn
Em chạm tay vào đâu nữa…anh ơi
Sao không dám chạm vào trái tim anh
Em không dám, bởi tình yêu xa vợi
Từng một lần làm thương tổn tim em
Em khép tim mình từ muôn trùng mạch máu
Đóng chặt tình yêu với người ấy, với anh
Dù đôi lúc nhìn anh, em biết mình vô lý
Nhưng con tim em không theo đường em chỉ
Em vẫn giữ anh, trong tim mình một góc
Không biết vì sao, em thấy mình thật ngốc
Sao chẳng nói yêu, dù tim thổn thức
Dối lòng mình thương tổn vẫn còn đây!
**><**
Từ khi nào gió bắt đầu biết thổi
Mưa biết rơi và mây biết bay đi
Từ khi nào nắng biết đan thành sợi
Cây biết xanh và hoa biết mỉm cười
Từ khi nào máu trong tim biết chảy
Biết nôn nao, biết nhớ, biết đợi chờ
Từ khi nào người xưa thành cát bụi
Hóa thành tro trong vĩ vãng xa xôi
Từ khi nào những niềm đau thành gió
Những nghẹn ngào thành vầng mây bay
Rồi tất cả sẽ rời em đi mãi
Để mùa xuân lại có ánh nắng hồng
Từ khi nào anh đến giữa đời em
Không huyên náo, êm đềm và thành thật
Từ khi nào tim em chợt tỉnh giấc
Khẻ mỉm cười, mình đã ngủ quá lâu
Từ khi nào anh nhỉ, em không biết
Không biết cả những đêm dài thao thức
Không biết lòng mình, không biết lòng anh
Cho em hỏi, ai hiểu được lòng nhau!
0 nhận xét :
Đăng nhận xét