Hoa mai hồng ôm mỗi gót chân qua
Em bé nhỏ giữa cuộc đời muôn ngã
Bảo vệ mình bằng đôi mắt thờ ơ”
Đóng quyển nhật ký lại, Nghi thẩn thờ nhìn khóm hoa dại ngoài hiên cửa sổ. Những ánh nắng lung linh khẻ hôn lên những phím lá, ngọt ngào bung những ánh sương mai rơi rụng.
Hai ngày, hai ngày chính cô trốn mình trong góc tối, cố gắng phân tích tình cảm của mình. Nhưng càng phân tích cô lại càng thấy rối hơn.
Phong của cô, cơn gió tình yêu đã một thời làm cô say đắm. Tình yêu vừa ngọt ngào lại cũng vừa mang nhiều nước mắt. Thi vị của tình yêu làm Nghi cảm thấy sợ, sợ những ngọt ngào rồi như gió tan ra, khuất trong hư vô mờ ảo. Cánh cửa tình yêu cô khép lại rồi, dù với Phong giờ đây cô còn yêu nhiều hay thế nào nữa cô cũng đành im lặng như một lớp bảo vệ mình. Anh…chỉ còn là dư âm mà thôi!
“Bing boong, bing boong”
Tiếng chuông cửa reo vang, làm Nghi giật mình quay lại hiện tại. Vội mở cửa, thấy Linh tóc vươn đầy những chấm nước đang chạy ùa vào nhà.
- Sao thế?
Linh vuốt bờ tóc đầy nước rồi nhún vai:
- Gặp kẻ không bình thường.
Nghi tò mò nhưng im lặng, quá rõ cái tính hay đùa của Linh. Ngồi xuống ghế, Nghi đưa mắt dò xét nhìn cô bạn.
- Sao nhìn ghê vậy nhỏ?
- Nghi ngờ!
- Nghi ngờ ư? Sao mà lắm chuyện thế, đi chơi không?
Nghi ngạc nhiên, trợn mắt:
- Trời, mới sáng chạy qua đi lại muốn đi chơi à. Tớ không đi nhé.
- Why? Thôi, hiểu rồi, chắc hôm nay có hẹn với anh nào à?
Đánh nhẹ vào vai bạn, Nghi dỗi:
- Nói gì thế, hôm nay có hứa đi dạo phố với mẹ rồi. Hẹn Linh hôm khác đi.
Ngã người ra ghế, Linh uể oải:
- Chán gớm, ê mà nhỏ nè!
- Hử?
Linh cười mỉm:
- Hôm trước đi chơi thấy hai anh chàng ấy thế nào?
Ngiêng đầu, Nghi giả vờ:
- Hôm nào?
- Hôm trước đó, hai anh chàng Phong và Vũ ấy! Thấy thế nào?
- Eo, thế nào là thế nào?
Linh lườm bạn:
- Biết người ta hỏi gì mà giả vờ à? Đánh bây giờ.
- Tha cho tớ, cậu chả bảo họ đẹp trai sao. Nhìn cũng được, nhưng cái anh chàng tên Vũ ấy…ấn tượng với tớ nhất.
Linh tò mò:
- Vì sao?
- Ừ thì trong anh ta giống một lãng tử, một phong cách ….chả biết nói sao.
- Khổ thế, sao mà luôn ấp ửng, chán thật!
Nghi phì cười, cô không phải không hiểu ý Linh nhưng lại gạt đi, cô bé này luôn tìm ra những trò khiến cô nhức đầu.
- Uống cà phê nhé, để tớ pha cho.
Nói rồi cô vội vàng xuống bếp, bỏ lại Linh một mình ngồi ở phòng khách.
Tâm trạng Nghi đang bối rối, cô không muốn để Linh biết. Với cô những chuỗi ký ức trầm lặng thì cứ để nó trôi đi. Linh vốn tò mò, và rồi ai biết cô còn làm gì khiến mình phải dỡ khóc dỡ cười.
***
- Chị, cái phong linh này bao nhiêu vậy chị?
- Ukm, 50 nghìn em.
Trả tiền xong, Nghi mỉm cười mang chiếc phong linh về. Chiếc phong linh bằng thủy tinh, hình hai con hạc, trong suốt và thanh thúy. Nghe như tiếng nhạc của một bản đàn giữa rừng thu êm vắng, như tiếng đàn gọi một giấc mơ hoang.
Đang lan man với những ảo ảnh về phong linh bỗng “choang” một cái, toàn bộ con hạc thủy tinh của cô vỡ ra cũng với sự đau nhói ở tay. Nghi vừa giật mình vừa thộn người nhìn những mảnh thủy tinh dưới đất, rồi ngơ ngác nhìn tội phạm đang ung dung đứng đằng kia. Vừa tức, vừa giận, vừa đau làm Nghi như bị choáng, cô không biết phải làm gì.
Vội vã ngồi xuống, nhặt mảnh phong linh vỡ ta, chưa động vào đã bị một bàn tay lôi xệch lại:
- Cô bị điên à?
- Đau, anh làm ơn bỏ tay tôi ra được không?
Chàng trai vội bỏ tay cô ra, nhướng mắt:
- Đúng là ngu ngốc.
- Anh…mặc kệ tôi. Anh làm vỡ đồ của tôi, anh…
Nghi chẳng biết nói sao, vì dù bắt anh ta đền cũng không tìm được phong linh cô vừa ý. Vừa tức giận vừa bối rối làm gương mặt cô hồng nhuận.
- Thôi, anh đi đi.
Chàng trai hơi ngỡ ngàng, rồi thích thú nhìn cô:
- Tôi sẽ đền!
- Không cần đâu, tôi chỉ thích cái này thôi.
- Cô đúng là ngốc!
- Nè, anh mới ngốc đó, sao cứ mắng người khác thế, anh là người có lỗi mà. Anh…tôi…
- Cô sao? – Chàng trai có vẻ hứng thú, mỉm cười.
- Tôi đúng là xui xẻo mà. Anh biến cho tôi nhờ.
- Cô bé, chúng ta quen nhau đấy, không nhận ra tôi à?
Nghi lườm anh:
- Anh quen tôi à? Nhưng tôi không quen anh!
Chàng trai bật cười:
- Đúng là không quen, nhưng tôi biết cô, Phương Nghi.
Nghi hơi nhướng mi, nhưng thờ ơ:
- Tôi cũng biết anh đấy, Khánh Vũ!
- ha ha, chịu nhận rồi nhé, không ngờ đây mới là cá tính thật của cô, không sai với tôi đoán.
- Anh đúng là tự cao quá đáng, chuyện của tôi thì liên quan gì anh.
Khánh Vũ thờ ơ, rồi kéo tay Nghi đi nhanh qua con phố đông làm cô ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
- Nè, anh định đưa tôi đi đâu, nè… anh bị điếc à…anh buông tôi ra…
Tiếng Nghi vang lên hòa vào tiếng xe cộ lạc hẳn. Đến một cửa hàng phong linh, Vũ mới dừng lại:
- Đấy cô vào chọn cái mình thích nhất đi, xem như tôi thường.
Nghi xoa cổ tay bị nắm, bực bội nhìn Vũ:
- Anh không hiểu lời tôi nói à, cái đó, tôi không thích.
- Cô thích cái gì?
- Tại sao phải nói cho anh biết, tôi thân với anh lắm à?
Vũ cười nhẹ, áp sát vẻ mặt phong trần vào mặt Nghi:
- Tôi chính là không muốn liên quan gì đến cô đó.
1s 2s, vẻ mặt Nghi giận đến đỏ ửng, hài lòng về phản ứng của cô, Vũ đứng sọt tay vào túi quần ung dung nhìn vào cửa hàng phong linh. Tiếng phong linh lại vang lên, nhưng sao không làm dịu lại cơn giận của Nghi, cô im lặng nhìn anh rồi bước đi. Đi được một quãng cô dừng lại nói:
- Tôi cũng không hề muốn liên quan đến anh, anh có thể đem tất cả mọi người ra để đùa nhưng tôi lại không hề thấy điều đó là của một người bình thường. Tôi và anh tốt nhất nên lánh xa nhau thì hơn. Chào anh!
Nắng tỏa xuống, bóng cô in dài một quãng. Vũ cũng ngẫng ngơ, chìm vào cảm giác xa lạ.
Hết Chương 2
0 nhận xét :
Đăng nhận xét