(Vuonyeuvn.com) - Chuyện kể về một cô gái xinh đẹp thông minh. Cô là phạm ngọc hân 18 tuổi đậu thủ khoa trường kiến trúc đà nẵng, sống trong một gia đình có cả ba và mẹ đều là gíao viên. Họ đều là những người chân chất tuỳ cuộc sống không quá khó khăn nhưng việc nuôi hai đứa con ăn học thì quả không phải việc dễ. Và ba cậu chủ con nhà giàu là phan khắc bảo 19 tuổi cậu ấm của công ty đá quý thiên hương,một người có cá tính đam mê ca nhạc muốn trở thành ngôi sao hàng đầu trên thế giới. bị ba mẹ ép phải theo học trường kiến trúc bảo có một cô em gái 16 tuổi tên là phan nhã ngữ yến là một cô gái năng động,tự tin nhưng lại hay làm nủng, hoàng minh bảo quân 19 tuổi cậu chủ của công ty thời trang hoa hồng, một người đam mê và yêu thích thời trang, hoàng nhật gia huy em trai cùng cha khác mẹ với quân. 18 tuổi vừa từ hàn quốc trở về cũng thích thời trang cậu quyết định học trường kiến trúc đà nẵng cùng anh trai và bạn thân của anh trai là bảo. Ba anh chàng đào hoa lại rơi vào vòng luẩn quẩn trong tình yêu khi cố ý nhưng lại vô tình yêu cùng một người-hân. Cô sẽ chọn ai trong ba anh chàng bạch mã hoàng tử mà các cô gái hằng mong ước. Và sẽ thế nào khi có một người được mệnh danh là hiệp sĩ bóng đêm, luôn ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc tình nguyện cho hân mượn bờ vai mọi lúc mọi nơi…
Câu chuyện bắt đầu tại cổng trường kiến trúc đà nẵng. Hân kéo theo va ly vừa từ xe buýt xuống đang gần đến cổng trường.bảo, quân vừa xuống xe cũng đang vội vang bước vào trường.quân va vào hân,không thèm xin lỗi cậu ta bỏ đi chỉ quay người nháy mắt cười duyên với hân:
Em không sao chứ có đau ở đâu không? Thằng bạn anh nó là thế em đừng trách.-Hân không nói đi mặc cho bảo luyên thuyên cô bước qua mặt bảo.
Nè! chắc em không biết anh là ai nhỉ?-bảo đi đến trước mặt hân và nói.hân cười:
Chẳng liên quan gì đến tôi cả? làm ơn để tôi yên đừng làm phiền tôi nữa.-hân kéo ba lô đi nhanh.bảo tức lắm vì trước giờ chẳng ai lai nói chuyện với cậu ta như vậy cả-hân là người đầu tiên.vẫn đang còn tức bảo đến kể với quân.(tại hành lang)quân cười có vẻ như khiêu khích bảo:
Mày định để yên cho con nhỏ đó sao?chẳng phải mày nổi tiếng là sát gái sao? Giờ lại bị một con nhỏ làm mày điên đảo vậy sao? Nè hay mày với tau thử xem ai sẻ là người tán con nhỏ đỏ trước được không?
Được thôi nếu mày muốn, tau tin con nhỏ đó sẻ là của tau.
Mà công nhận con nhỏ này đẹp ra phết, bướng bỉnh nhưng lại rất dễ thương phải không bảo?-quân nhìn bảo rồi cả hai cùng cười.
À mà quên phải điều tra về thân thế của con nhỏ này mới được, lần này tau sẻ cho con nhỏ này biết tay dám khinh thường tau hả?-bảo nói có vẻ tâm đắc.
Mà nè lúc nãy mày làm gì mà vội thế?-bảo hỏi quân:
Không vội để mà nghe con nhỏ đó chửi hả.hihi-quân cười
Theo lối dẫn hân đến được phòng trọ ở đây cô sống cùng hai người bạn là tuyết 19 tuổi,thảo 18 tuổi.hai người họ đều dễ mến và tốt bụng.
Ukm .Chào hai chị!em là hân .
Nè không cần phải căng thẳng thế đâu.tui là tuyết hơn đằng ấy một tuổi.
Còn tui là thảo bằng tuổi bồ thui à.
Thui cất đồ đi rồi bọn mình nói chuyện làm quen luôn môt thể.-tuyết cười và nói
Vâng!(hân)
Ba người trò chuyện vui vẻ vừa mới gặp mà như quen từ lâu.ngoài trời từng chiếc lá thu rơi làm xao xuyến lòng người nổi nhớ nhà lại dâng lên trong lòng những người con xa nhà.rồi ba người rủ nhau đi ăn trưa tại tiệm cơm nhỏ ven đường tất nhiên là tuyết đề xuất vì cô ấy thành thạo đường ở đây lắm mà:
Ba đứa mình đi ăn trưa đi,vừa ăn vừa buôn tiếp chơ bụng tui kêu nãy giờ rùi nè
Ok thui!đi thui nào.đi liên hoan ngày gặp mặt của ba đứa mình.-thảo nói
Tại nhà riêng của bảo:
Thiếu gia đây là những thông tin mà thiếu gia cần-thư ký riêng của bảo nói
Nè mày qua đây xem đi thật không tin nổi(quân đang ngồi đọc sách )
Bộ chuyện gì mà làm mày ngạc nhiên thế. Để tau xem nào đây là thông tin về con nhỏ đó hả(quân).
Trời thật không thể tin nổi thủ khoa ư!-quân nói nhìn bảo với vẻ đầy ngạc nhiên
Bảo tiếp câu:không phải là không tin nổi mà là có chết cũng không tin được.một cô gái vừa xinh đẹp lại thông minh quả thật...
Ukm không thể ngờ mới đầu tau nghĩ chỉ là một con nhỏ bướng bỉnh thui nhưng giờ thì...hừm.quả này phải bỏ nhiều công sức mới thành công đây.con nhỏ này quả thật không phải là người tầm thường(quân)
Mà nè cậu định làm gì để tán con bé đó hả?(bảo hỏi quân)
Bí mật từ từ rồi sẻ biết.ai lại tiết lộ thông tin mật cho đối thủ của mình chứ.
Được lắm đã vậy lần này nhất định phải cạnh tranh công bằng đấy.
Nè mà thích công bằng thế thì cứ ở đó mà công bằng một mình đi nhé tau đi ăn đây.bye
Từ chờ với tau cũng phải ăn để mà chiến đấu với đối thủ đáng gơm như mày chứ(bảo)
Bảo và quân đang trên đường đi đến nhà hàng thì vô tình đụng phải một người quân xuống xe:
Nè đi đứng gì lạ vậy không thấy xe của người ta đang đi hả?
Thật không ngờ người mà 2 người họ đụng phải chính là thảo bạn mới của hân.thảo quát: nè đi xe gì lạ vậy còn nói người khác nữa à?(vừa nói vừa từ từ nguẫn đầu lên nhìn)
Da!có biết anh là ai không hả?(vừa nói vừa cười bỉu môi)
Hix!nè mấy người nói nghe buồn cười quá đó.đụng xe vào bạn tôi không xin lỗi thì thôi còn dở cái giọng đó ra nữa hả.mấy người tưởng mấy người là ai chứ có là ông trời thì sai cũng phải xin lỗi.(hân bước đến bên thảo và nói)
Bảo và quân thật không ngờ lại gặp lại hân trong hoàn cảnh này.
Hi!lại gặp em rồi chúng ta thật có duyên phải không?(một nụ cười chết người của cậu công tử nhà giàu với giọng nói ấm áp bảo nhìn hân với ánh mắt say mê)
Woa! đẹp trai thật,nè đây là hai lãng tử của trường mình đó.nghe mọi người nói đã lâu giờ thảo mới được gặp đó(thảo nói nhỏ với hân)
Xin lỗi hai anh nha! Tại lúc nảy em đi đứng không để ý nên mới đụng vào xe của hai anh.lại còn nói hơi quá lời nữa.em thật sự xin lỗi.(thảo)
Nè thảo điên à tại sao lại xin lỗi chứ người có lỗi là họ chứ có phải là thảo đâu.(hân nhìn thảo rồi nhìn quân và bảo nói)hai người xin lỗi ngay đi.
Em làm gì dữ zậy hay là còn giận anh chuyện lúc sáng hả?thôi mà cho anh xin lỗi nha tại lúc sáng anh có việc bận nên mới vội như vậy.bỏ qua cho anh nha?(quân nhìn hân mĩm cười)
ủa thế mọi người quen nhau hả?(thảo ngạc nhiên nhìn ba người)
xin lỗi đi!(hân nói và cố kìm nổi tức giận)
thôi được rồi!sorry được rồi chứ?(quân)
CHAP1: lần đầu gặp mặt
Câu chuyện bắt đầu tại cổng trường kiến trúc đà nẵng. Hân kéo theo va ly vừa từ xe buýt xuống đang gần đến cổng trường.bảo, quân vừa xuống xe cũng đang vội vang bước vào trường.quân va vào hân,không thèm xin lỗi cậu ta bỏ đi chỉ quay người nháy mắt cười duyên với hân:
Em không sao chứ có đau ở đâu không? Thằng bạn anh nó là thế em đừng trách.-Hân không nói đi mặc cho bảo luyên thuyên cô bước qua mặt bảo.
Nè! chắc em không biết anh là ai nhỉ?-bảo đi đến trước mặt hân và nói.hân cười:
Chẳng liên quan gì đến tôi cả? làm ơn để tôi yên đừng làm phiền tôi nữa.-hân kéo ba lô đi nhanh.bảo tức lắm vì trước giờ chẳng ai lai nói chuyện với cậu ta như vậy cả-hân là người đầu tiên.vẫn đang còn tức bảo đến kể với quân.(tại hành lang)quân cười có vẻ như khiêu khích bảo:
Mày định để yên cho con nhỏ đó sao?chẳng phải mày nổi tiếng là sát gái sao? Giờ lại bị một con nhỏ làm mày điên đảo vậy sao? Nè hay mày với tau thử xem ai sẻ là người tán con nhỏ đỏ trước được không?
Được thôi nếu mày muốn, tau tin con nhỏ đó sẻ là của tau.
Mà công nhận con nhỏ này đẹp ra phết, bướng bỉnh nhưng lại rất dễ thương phải không bảo?-quân nhìn bảo rồi cả hai cùng cười.
À mà quên phải điều tra về thân thế của con nhỏ này mới được, lần này tau sẻ cho con nhỏ này biết tay dám khinh thường tau hả?-bảo nói có vẻ tâm đắc.
Mà nè lúc nãy mày làm gì mà vội thế?-bảo hỏi quân:
Không vội để mà nghe con nhỏ đó chửi hả.hihi-quân cười
Theo lối dẫn hân đến được phòng trọ ở đây cô sống cùng hai người bạn là tuyết 19 tuổi,thảo 18 tuổi.hai người họ đều dễ mến và tốt bụng.
Ukm .Chào hai chị!em là hân .
Nè không cần phải căng thẳng thế đâu.tui là tuyết hơn đằng ấy một tuổi.
Còn tui là thảo bằng tuổi bồ thui à.
Thui cất đồ đi rồi bọn mình nói chuyện làm quen luôn môt thể.-tuyết cười và nói
Vâng!(hân)
Ba người trò chuyện vui vẻ vừa mới gặp mà như quen từ lâu.ngoài trời từng chiếc lá thu rơi làm xao xuyến lòng người nổi nhớ nhà lại dâng lên trong lòng những người con xa nhà.rồi ba người rủ nhau đi ăn trưa tại tiệm cơm nhỏ ven đường tất nhiên là tuyết đề xuất vì cô ấy thành thạo đường ở đây lắm mà:
Ba đứa mình đi ăn trưa đi,vừa ăn vừa buôn tiếp chơ bụng tui kêu nãy giờ rùi nè
Ok thui!đi thui nào.đi liên hoan ngày gặp mặt của ba đứa mình.-thảo nói
Tại nhà riêng của bảo:
Thiếu gia đây là những thông tin mà thiếu gia cần-thư ký riêng của bảo nói
Nè mày qua đây xem đi thật không tin nổi(quân đang ngồi đọc sách )
Bộ chuyện gì mà làm mày ngạc nhiên thế. Để tau xem nào đây là thông tin về con nhỏ đó hả(quân).
Trời thật không thể tin nổi thủ khoa ư!-quân nói nhìn bảo với vẻ đầy ngạc nhiên
Bảo tiếp câu:không phải là không tin nổi mà là có chết cũng không tin được.một cô gái vừa xinh đẹp lại thông minh quả thật...
Ukm không thể ngờ mới đầu tau nghĩ chỉ là một con nhỏ bướng bỉnh thui nhưng giờ thì...hừm.quả này phải bỏ nhiều công sức mới thành công đây.con nhỏ này quả thật không phải là người tầm thường(quân)
Mà nè cậu định làm gì để tán con bé đó hả?(bảo hỏi quân)
Bí mật từ từ rồi sẻ biết.ai lại tiết lộ thông tin mật cho đối thủ của mình chứ.
Được lắm đã vậy lần này nhất định phải cạnh tranh công bằng đấy.
Nè mà thích công bằng thế thì cứ ở đó mà công bằng một mình đi nhé tau đi ăn đây.bye
Từ chờ với tau cũng phải ăn để mà chiến đấu với đối thủ đáng gơm như mày chứ(bảo)
Bảo và quân đang trên đường đi đến nhà hàng thì vô tình đụng phải một người quân xuống xe:
Nè đi đứng gì lạ vậy không thấy xe của người ta đang đi hả?
Thật không ngờ người mà 2 người họ đụng phải chính là thảo bạn mới của hân.thảo quát: nè đi xe gì lạ vậy còn nói người khác nữa à?(vừa nói vừa từ từ nguẫn đầu lên nhìn)
Da!có biết anh là ai không hả?(vừa nói vừa cười bỉu môi)
Hix!nè mấy người nói nghe buồn cười quá đó.đụng xe vào bạn tôi không xin lỗi thì thôi còn dở cái giọng đó ra nữa hả.mấy người tưởng mấy người là ai chứ có là ông trời thì sai cũng phải xin lỗi.(hân bước đến bên thảo và nói)
Bảo và quân thật không ngờ lại gặp lại hân trong hoàn cảnh này.
Hi!lại gặp em rồi chúng ta thật có duyên phải không?(một nụ cười chết người của cậu công tử nhà giàu với giọng nói ấm áp bảo nhìn hân với ánh mắt say mê)
Woa! đẹp trai thật,nè đây là hai lãng tử của trường mình đó.nghe mọi người nói đã lâu giờ thảo mới được gặp đó(thảo nói nhỏ với hân)
Xin lỗi hai anh nha! Tại lúc nảy em đi đứng không để ý nên mới đụng vào xe của hai anh.lại còn nói hơi quá lời nữa.em thật sự xin lỗi.(thảo)
Nè thảo điên à tại sao lại xin lỗi chứ người có lỗi là họ chứ có phải là thảo đâu.(hân nhìn thảo rồi nhìn quân và bảo nói)hai người xin lỗi ngay đi.
Em làm gì dữ zậy hay là còn giận anh chuyện lúc sáng hả?thôi mà cho anh xin lỗi nha tại lúc sáng anh có việc bận nên mới vội như vậy.bỏ qua cho anh nha?(quân nhìn hân mĩm cười)
ủa thế mọi người quen nhau hả?(thảo ngạc nhiên nhìn ba người)
xin lỗi đi!(hân nói và cố kìm nổi tức giận)
thôi được rồi!sorry được rồi chứ?(quân)
0 nhận xét :
Đăng nhận xét