Con trầm lặng như cái bóng trong nhà, như cái dây leo thường xuân héo khô bên hàng rào dâm bụt đầy sức sống. Con không đến gần được miền hạnh phúc của gia đình, con vẫn là con, vẫn là đứa được nhiều ưu đãi nhất mỗi khi làm sai. Con không còn đủ lí trí để lấn áp được những áp lực trong lòng, và con biến nó thành thói quen, mỗi ngày đều cười, cười như thể một niềm vui, niềm vui khi con người ta còn sống. Hạnh phúc, niềm vui là hai cái từ thiếu vắng trầm trọng trong từ điền của con, con không tìm được nó và cũng chằng màn tìm đến. Gia đình là tổ ấm, vâng, nó là tổ ấm nhưng với con nó chẳng khác nào cái thế giới nhỏ hẹp mà con bắt buộc phải đi vào, nó khiến con nghẹt thở lắm rồi. Con là con người mà, tại sao con lại thấy mình sống như một cái máy, nó cứ lập đi, lập lại giống như một hệ thống không thể thay đổi cho đến lúc mất đi. Con có quyền đòi lại cảm xúc nữa không?
Còn về em con, con không có em, con luôn nhắc nhở mình như vậy. Vì con không thương em con, con ghét nó, ghét lắm. Nó không như những đứa em khác, nó ko gọi con là chị hai nên con không là chị nó. Nó chết hay sống đừng ai tìm đến con mà hỏi. Con vô tình lắm, con quen rồi, và con hứa chẳng có giọt nước mắt nào rơi đâu, gia đình với con nó là cái từ đa nghĩa phủ phàng nhất. Ai cũng tôn vinh hãnh diện với cái gia đình mình, nhưng con thì không. Bởi con không có gì để tự hào cả, gia đình con như là vết dao làm tổn thương con trầm trọng. Chẳng ai đau mà không nghĩ đến cái đau của mình, con không là người vĩ đại, con không theo đạo vì thế con không có cái ý nghĩ hi sinh cho ai hay vì ai mà làm cái gì. Con sống đơn giảng là người ta cho con sống, con mất đi có lẽ là con chỉ được vậy. Ai cho thì con nhận, nhưng đừng ai mong nhận được gì từ con. Con ít kỷ lắm, bỏi vì chẳng ai tốt với con hơn con, con phải tự bảo vệ mình, phải cho những người khinh thường con thấy rằng họ cũng không khôn hơn con là bao.
Khóc, đúng vậy con có khóc, con khóc không phải vì tủi thân mà con khóc vì ám ảnh, vì tự sa thảy bản thân mình. Con muốn sau những giọt nước mắt ấy là một bài học, kinh nghiệm. Nước mắt rồi sẽ vơi dần, và sẽ không rơi nữa. Tại sao con phải hành hạ bản thân mình, tự làm khổ mình chứ, con có cách trả thù của con. Con ác lắm, không hiền như mọi người nghĩ đâu vì thế đừng đem con làm vật để so sánh với sự ngoan hiền. Con có thể bỏ ngoài tai nhưng không có nghĩa là con tự nhận mình thua thiệt, con sẽ dần chứng minh cái quy luật ác theo ác cho mọi người thấy. Con là con người mạnh mẽ sau cái vỏ bọc yếu đuối ấy. Rồi đây mọi người sẽ hiểu, chẳng có gì là tồn tại mãi mãi, chẳng có gì là không thể..........
Theo: amina_dung http://diendan.vuonyeuvn.com
0 nhận xét :
Đăng nhận xét