(Vuonyeuvn.com) - Ngày hôm qua còn cười đùa bên nhau, dành cho nhau những quan tâm, yêu thương ngọt ngào. Ngày hôm nay nụ cười biến thành những giọt nước mắt, xót xa, mằn mòi khi cuộc tình tan vỡ.
Ai đã từng nói sẽ yêu thương em suốt cuộc đời này? ai đã thề nguyện nắm bàn tay em đi tới cuối con đường? Bây giờ chỉ là một làn khói hư vô mà thôi. Đã bao nhiêu đêm em dành nỗi nhớ cho anh cũng là bấy nhiêu đêm nước mắt em rơi trong tuyệt vọng, đớn đau. Tình yêu mình cùng nhau bồi đắp sắp tới ngày kết trái mà anh lại ra đi… Anh đâu còn nhớ. Chúng mình đã có những ngày tháng hạnh phúc nhất, đã cùng kề vai sát cánh vượt qua biết bao khó khăn, thử thách tưởng chừng không thể chia lìa.
Vậy nhưng tất cả không tránh khỏi sự sắp xếp của số phận. Anh nói rằng ”tình yêu trong anh đã không còn. Anh xin lỗi khi những lời anh nói anh không thực hiện được, những lời anh hứa anh không làm được.” Em đã để anh ra đi khi lí do muôn đời vẫn là thế.
Một mình em đang phải đối mặt với sự mất mát, đối mặt với những đau đớn, tổn thương. Có bao giờ anh ngoảnh lại nhìn xem em đã sống ra sao? đã gục ngã và đứng dậy thế nào sau tất cả những gì anh để lại?
Một mình em đang phải đối mặt với sự mất mát, đối mặt với những đau đớn, tổn thương. Có bao giờ anh ngoảnh lại nhìn xem em đã sống ra sao? đã gục ngã và đứng dậy thế nào sau tất cả những gì anh để lại?
Em đã đặt bao niềm tin, hi vọng vào cuộc tình của chúng mình, đã từng chắc chắn anh là mối tình cuối cùng của cuộc đời em. Đã nghĩ về một mái nhà có anh, có em và tiếng cười trẻ thơ. Có lẽ chính vì sự kì vọng quá lớn ấy mà bây giờ nỗi đau em phải chịu cũng lớn hơn gấp nhiều lần. Em đã cố gắng mạnh mẽ, học cách đối diện với anh. Mỉm cười khi thấy anh vui vẻ, hạnh phúc mà trong lòng như có ai xát muối. Trái tim đau đớn nhìn về những ngày tháng đã qua để tìm cho mình chút sức lực đứng lên. Cuộc đời đã lấy mất của em quá nhiều thứ.
Em vẫn phải sống, vẫn phải học cách chấp nhận tất cả mong sự bình yên tìm tới tâm hồn mình. Mùa đông này cái lạnh sẽ giá buốt hơn khi không có anh. Em sẽ gồng mình lên đón nhận cái giá lạnh ấy như một sự thử thách chính mình vì em nhớ anh đã từng nói ”Cuộc đời là những chuyến đi không có điểm dừng. Cứ đi tới khi mệt mỏi, khi đôi chân không bước nổi thì hãy dừng lại nghỉ chân để lấy sức cho chặng đường dài tiếp theo”.
Theo: hanhphucgiadinh
0 nhận xét :
Đăng nhận xét