Canh khổ qua mẹ nấu còn không?

(Vuonyeuvn.com) - Tôi còn nhớ cái ngày đi học đầu tiên của lớp 6 thật là tuyệt làm sao. Cái bở ngở vì một ngôi trường mới với nhiều thầy cô mới, bạn bè mới. Năm đó tôi thuộc dạng lùn nhất lớp, thật là nực cười nếu đem so sánh với truyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn thì tôi còn tội tệ hơn. Hồi đó mẹ thương tôi lắm. Vào lớp 6 mẹ dục ba mua cho tôi chiếc xe đạp mới. Ba tôi là người thẳng thắng khó tính, nên tôi không dể dàng thích gì được đó. Nhiều lần mẹ súi dục ba ngon ngọt để ba mua xe đạp mới cho tôi, nhưng ba nhất quyết không chịu. Thế là tôi khóc, khóc nhiều lắm. Từ nhà tới trường hơn khoảng 12 cây số, mà chiếc xe đạp củ kỷ thì chẳng còn bao nhiêu tuổi thọ để đưa tôi đi đưa tôi về ngày ngày đến trường với quảng đường xa như vậy. Thấy tôi khóc mẹ dổ dành tôi và hưa mua cho tôi chiếc xe mới. Mà thật ra mọi người nghỉ sao thì sao thì tôi không biết chứ lúc đó tôi cũng xét được vào dạng người làm biến nhất. Vì để mua cho tôi chiếc xe mới, mẹ ngày nào cũng lên rừng đốn củi về bán để kiếm tiền mua xe cho tôi. Kinh tế gia đình tôi lúc đó mà nói không phải khoe khang chư cũng có tiếng tăm trong xã. Vậy mà mẹ phải lặn lội mấy ngày trời đội mưa dầm nắng để thoả lòng mong ước của tôi. Danh là làm biến nhưng tôi vẫn đẻo theo mẹ để đốn củi vì sợ mẹ buồn khi 1 mình trong rừng. Hôm đó khi đốn củi xong mẹ bảo tôi đứng chờ mẹ, rồi mẹ tôi đi vòng quanh cái chòi của những người trông coi rừng không biết để làm gì. Tôi chờ 1 hồi thật lâu mẹ mới trở lại, trên tay mẹ cầm cái bao niloon mà tôi cũng chẵng quan tâm đó là gì. Rồi tôi cùng mẹ đi về nhà. Thế là ngày hôm sau đến trường tôi đã có chiếc xe đạp mới toanh. Hôm đó đến trường tôi không còn ngại với bạn bè về chiếc xe củ kỷ như ngày xưa nửa. Ngày học đầu tiên trôi qua thật là nhanh trong tích tắc. Lúc tan học tôi đạp xe thật nhanh về nhà thì mẹ đã bày sẳn mâm cơm trong bàn đợi tôi về ăn. Như thường ngày thì tôi phải ăn cơm nguội mà mẹ nấu để lại. Vì mẹ thường phải đi làm đến tận chiều tối mới về. Buổi cơm hôm đó mẹ đã nấu món canh khổ qua mà tôi thích ăn nhất. Mẹ nấu món canh khổ qua cho tôi vì mẹ biết tôi rất thích ăn món đó. Tôi chỉ thích món canh khổ qua do mẹ nấu mà thôi vì mẹ nấu món đó không bao giờ đắng. Có hôm ăn cơm cả gia đình mà ba rầy tôi là đứa hư ăn vì nồi canh chưa ai được ăn mà sạch sẻ rồi. Và rồi món canh đó là lần cuối cùng tôi được ăn do chính tay mẹ nấu. Vì sau đó 1 tháng ba đã mắc bệnh ho lao phải sống cách ly nên không làm lụng gì được. Chỉ còn lại mình mẹ lặn lội đi làm kiếm tiền lo thuốc men cho ba và mấy anh em tôi đi học. Mẹ rất vất vã phải làm những công việc nặng nhọc để đủ tiền chạy bệnh cho ba. Một năm trôi qua bệnh tình của ba thì không dứt mà đổi lại mẹ không còn là mẹ của ngày xưa nữa. Mẹ đã phả lòng 1 người đàn ông khác. Lúc đó chỉ có tôi và 3 đứa em tôi biết được chuyện. Tôi thì chưa biết suy nghỉ gì cả, chỉ biết mẹ làm như vậy là không được. Tâm sự với mẹ thì mẹ đâu ghi vào lòng. Rồi cứ thế ngày tháng qua đi, và món canh tôi thích không còn như ngày nào nữa. Năm tôi vào học lớp 8 thì cuộc sống gia đình tôi không còn là mái ấm nữa. Mùa hè năm đó ba tôi đã lành bệnh và biết được chuyện mẹ có mối tình âm thầm nên suốt ngày suốt tháng toàn là đây ấp tiếng cải vả chửi bới lẫn lộn tiếng khóc của mẹ trong căn nhà nhỏ. Ngày khai trường năm đó là ngày cuối cùng tôi đặt chân đến ngôi trường thân yêu. Ngày cuối cùng được gần mẹ ngày cuối ở lại với căn nhà yêu thương. Và là ngày tôi buồn nhất, ba đưa tôi và các em tôi về quê nội là Quảng Trị bây giờ, đưa tôi xa mẹ, xa bạn bè, xa tuổi thơ và món canh khổ qua ngày nào.
Tôi xa mảnh đất Bình Thuận đã 12 năm. 12 năm xa mẹ, xa bạn bè để rồi tôi nghỉ đến lúc phải đi tìm lại những gì đáng thuộc về mình. Tôi trở về nơi quê hương đã sinh ra tôi và nuôi tôi lớn những ngày thơ để tìm ký ưc. Bạn bè tôi còn đó, ngôi trường yêu dấu vẫn còn đó, quê hương tôi vẫn còn đó, nhưng mẹ tôi không còn đó với nồi canh khổ qua ngày nào. Và rồi tôi vẫn đi tìm, tìm mẹ của tôi, tìm canh khổ qua của tôi. Cuối cùng tôi cũng tìm được mẹ, nhưng không tìm được món canh ngày nào. Cuộc sống của mẹ bây giờ không phải là mẹ của tôi ngày trước nữa. Mẹ không còn là người đốn củi như ngày xưa, không còn là người toan tất như mười mấy năm về trước. Tôi buồn nhiều khi từng ngày chứng kiến mẹ mình kiếm tiền bằng thể xác. Tôi không biết làm gì để đối diện với những người quanh mình nữa? Tôi muốn nói với mẹ rằng Con thèm được ăn món canh khổ qua mẹ nấu nhưng làm sao tôi có thể thốt lên thành lời khi đứng trước tôi không phải là hình ảnh của mẹ ngày xưa. Giờ đây tôi cảm thấy ghét mẹ lắm, nhiều lúc tôi nghỉ sẽ hận mẹ suốt cuộc đời. Nhưng rồi tôi sẽ là đứa con không có hiếu. Dù ghét và giận mẹ nhiều nhưng tôi không thể cắt đứt từ bỏ mẹ được. Ngày mai tôi xa mẹ và quên món canh khổ qua đau buồn. Thời gian dần trôi qua nhanh và tôi luôn mong rằng một ngày nào đó gần nhất trong tương lai mẹ sẽ quay về với gia đình của tôi cho các em tôi không còn bất hạnh. Cho tôi không phải buôn ba đi tìm cái quên nữa. Và sẽ cho tôi được mải ngày ngày ăn canh khổ qua do mẹ nấu.
Mẹ ơi con thèm....!

Cái Hữu Thanh
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét :

Đăng nhận xét