Nhưng em lại tin vì một người xa lạ bỗng trở nên thân quen, một người đơn giản lại lạ
kỳ trong con tim nhỏ bé này, một người có trái tim bị em làm loạn nhịp, người mà mỗi lần rảnh rỗi sẽ nhẹ nhàng đến bên em, đưa em qua từng con phố mộng mơ. Chính anh – chiến sĩ cảnh sát nhỏ bé nhưng tràn đầy nhựa sống - khiến em phải yêu Hà Nội theo những cách đa dạng như vậy.
Vì yêu anh mà em có thêm những thói quen yêu thương mới. Quỹ thời gian ít ỏi của anh không cho phép e được yêu thương trọn vẹn, mà bắt e phải tự đến với hạnh phúc của mình.
Và chiếc xe bus 13 đã mang e đến với a. Nhưng cũng chính nó lại khóc cùng em mỗi chiều anh lỡ hẹn.
May mắn thay! Cuộc đời cho ta cùng bước về ánh mặt trời, để cho đôi trái tim này cùng nhảy điệu valse tình yêu, để cho đôi tim này ấm áp mỗi nghĩ về nhau. Nhớ không? Anh từng nói “Cuộc sống này vốn đã thật đẹp nhưng em đến làm cho nó đẹp và sắc màu hơn. Đặc biệt là không ai chạm được đến trái tim anh như em”... Vì thế, hãy luôn yên bình nhé tình yêu này!!!
Em muốn được là gió đến bên anh những ngày mưa, những lúc yếu lòng ! Anh- Người bạn tri kỷ - luôn là một món quà vô giá mà ông trời dành cho em...
Thời gian trôi qua còn lòng người thì sao? Có nguyên vẹn như ngày đầu anh nói “đặt vào tay con tim em cùng cuộc đời, để anh đưa cho con thuyền mình đến bến bờ yêu thương”? Câu hỏi này đến tận bây giờ vẫn luôn làm em đau đáu.
Làm sao để em bước qua đoản khúc tháng 10 - định mệnh cho chúng ta gặp nhau nhưng có đi hết cái định mệnh này không thì ta lại hoang mang chẳng dám nói.
Làm sao để em an lòng mà bước đi dưới con đường mưa tháng 11– mưa khắc khoải trong kỷ niệm? Ngày anh tặng em món qùa đầu đời mang đầy hương hoa Hà Nội...và câu chuyện tình yêu nửa nắng nửa mưa bắt đầu trong hơi ấm mùa đông?
Thu sẽ qua, đông lại đến và những cái rét xé lòng sẽ đưa ta đến những cung bậc cảm xúc nào? Có những thứ tình cảm, dù không thể cắt nghĩa nhưng không nhất thiết là tình yêu – sẽ dìu ta qua những nghiêng ngả cuộc đời.
Gặp anh, em vui, cơn sóng lòng bỗng trỗi dậy. Để rồi tim này lại đau dữ dội, đến mức em phải ôm chặt lồng ngực mình vì sợ sẽ gục ngã...
Anh nhẹ nhàng từ chối nỗi nhớ của em. Vậy thì em sẽ tự gặm nhấm một mình. Giá như trong chúng ta có người yêu ít hơn. Có lẽ như thế mình đã không lạc mất nhau... Và giá như lý trí em có thể bắt mình ngừng nhớ anh… Và nó mãi là “giá như”...
Cười thật tươi anh nhé! Như em bây giờ đang cười, đang hạnh phúc... Đừng khóc, chàng trai hư của em! Nếu biết em sẽ không nỡ dời xa. Hãy để giọt nước mắt cho những ngày hạnh phúc và cuộc hội ngộ bất ngờ…
Khóc hay cười đều cần cho một bản nhạc đa sắc màu. Không ít người đến với nó để quên đi kỷ niệm, còn em dùng nó để hoài nhớ, một chút lả lơi cho tâm hồn đầy trắc ẩn tìm về khoảng trời bình yên.
Nếu sau này, trên đường đời, chúng ta còn chạm mặt nhau, hãy nhìn em thật sâu, cười thật hạnh phúc cùng cái ôm đủ chặt, đừng như hai dòng chảy vô tình lướt qua, anh nhé!
Trên những điểm dừng chân mới của cuộc đời. Phải biết nhớ về kỉ niệm nhưng đừng ôm ấp nó khiến hiện thực phải nhỏ lệ. Hãy học cách nắm giữ hiện tại, trân trọng quá khứ...
Thử khám phá cho mình một chất hóa học mới, biết đâu lại là gia vị tuyệt vời cho cuộc hành trình đi tìm chính mình!!!
Luôn nhớ trong em, anh – người chiến sĩ cảnh sát - là người em yêu, mối tình đầu đầy thi vị mà nồng nàn khó quên “Ly rượu đầu làm người ta nhớ. Ly rượu cuối làm người ta say”.
-Phương Lê Minh-
[Lưu Ly]
Vì yêu anh mà em có thêm những thói quen yêu thương mới. Quỹ thời gian ít ỏi của anh không cho phép e được yêu thương trọn vẹn, mà bắt e phải tự đến với hạnh phúc của mình.
Và chiếc xe bus 13 đã mang e đến với a. Nhưng cũng chính nó lại khóc cùng em mỗi chiều anh lỡ hẹn.
May mắn thay! Cuộc đời cho ta cùng bước về ánh mặt trời, để cho đôi trái tim này cùng nhảy điệu valse tình yêu, để cho đôi tim này ấm áp mỗi nghĩ về nhau. Nhớ không? Anh từng nói “Cuộc sống này vốn đã thật đẹp nhưng em đến làm cho nó đẹp và sắc màu hơn. Đặc biệt là không ai chạm được đến trái tim anh như em”... Vì thế, hãy luôn yên bình nhé tình yêu này!!!
Em muốn được là gió đến bên anh những ngày mưa, những lúc yếu lòng ! Anh- Người bạn tri kỷ - luôn là một món quà vô giá mà ông trời dành cho em...
Thời gian trôi qua còn lòng người thì sao? Có nguyên vẹn như ngày đầu anh nói “đặt vào tay con tim em cùng cuộc đời, để anh đưa cho con thuyền mình đến bến bờ yêu thương”? Câu hỏi này đến tận bây giờ vẫn luôn làm em đau đáu.
Làm sao để em bước qua đoản khúc tháng 10 - định mệnh cho chúng ta gặp nhau nhưng có đi hết cái định mệnh này không thì ta lại hoang mang chẳng dám nói.
Làm sao để em an lòng mà bước đi dưới con đường mưa tháng 11– mưa khắc khoải trong kỷ niệm? Ngày anh tặng em món qùa đầu đời mang đầy hương hoa Hà Nội...và câu chuyện tình yêu nửa nắng nửa mưa bắt đầu trong hơi ấm mùa đông?
Thu sẽ qua, đông lại đến và những cái rét xé lòng sẽ đưa ta đến những cung bậc cảm xúc nào? Có những thứ tình cảm, dù không thể cắt nghĩa nhưng không nhất thiết là tình yêu – sẽ dìu ta qua những nghiêng ngả cuộc đời.
Gặp anh, em vui, cơn sóng lòng bỗng trỗi dậy. Để rồi tim này lại đau dữ dội, đến mức em phải ôm chặt lồng ngực mình vì sợ sẽ gục ngã...
Anh nhẹ nhàng từ chối nỗi nhớ của em. Vậy thì em sẽ tự gặm nhấm một mình. Giá như trong chúng ta có người yêu ít hơn. Có lẽ như thế mình đã không lạc mất nhau... Và giá như lý trí em có thể bắt mình ngừng nhớ anh… Và nó mãi là “giá như”...
Cười thật tươi anh nhé! Như em bây giờ đang cười, đang hạnh phúc... Đừng khóc, chàng trai hư của em! Nếu biết em sẽ không nỡ dời xa. Hãy để giọt nước mắt cho những ngày hạnh phúc và cuộc hội ngộ bất ngờ…
Khóc hay cười đều cần cho một bản nhạc đa sắc màu. Không ít người đến với nó để quên đi kỷ niệm, còn em dùng nó để hoài nhớ, một chút lả lơi cho tâm hồn đầy trắc ẩn tìm về khoảng trời bình yên.
Nếu sau này, trên đường đời, chúng ta còn chạm mặt nhau, hãy nhìn em thật sâu, cười thật hạnh phúc cùng cái ôm đủ chặt, đừng như hai dòng chảy vô tình lướt qua, anh nhé!
Trên những điểm dừng chân mới của cuộc đời. Phải biết nhớ về kỉ niệm nhưng đừng ôm ấp nó khiến hiện thực phải nhỏ lệ. Hãy học cách nắm giữ hiện tại, trân trọng quá khứ...
Thử khám phá cho mình một chất hóa học mới, biết đâu lại là gia vị tuyệt vời cho cuộc hành trình đi tìm chính mình!!!
Luôn nhớ trong em, anh – người chiến sĩ cảnh sát - là người em yêu, mối tình đầu đầy thi vị mà nồng nàn khó quên “Ly rượu đầu làm người ta nhớ. Ly rượu cuối làm người ta say”.
-Phương Lê Minh-
[Lưu Ly]
Theo: Tôi Yêu Công An Nhân Dân Việt Nam - Facebook
0 nhận xét :
Đăng nhận xét