Nếu một ngày mẹ biết, người con yêu là Lính...


Con gái của mẹ, đã trưởng thành nhiều lắm rồi.
Mẹ ơi, mẹ có biết không?(Ảnh minh họa)
Gửi mẹ yêu của con!

(Vuonyeuvn.com) Một buổi chiều mùa thu mẹ ạ, con nhớ tới anh ấy, 1 chàng Công An và bất giác tự hỏi mình:

- Nếu 1 ngày mẹ biết, người con yêu là Lính...

Mẹ sẽ nghĩ sao đây?

Con tâm sự với mẹ mọi điều trong cuộc sống, những khó khăn trong cuộc sống, những lần đau bụng đến kỳ của con gái, và cả những niềm vui nhỏ bé giản đơn thôi mà con bắt gặp được trong đời. Nhưng có 1 điều bấy lâu con chưa đủ can đảm để nói thật với mẹ. Con đang yêu 1 chàng trai mang trên mình cảnh phục... Nếu mẹ biết, đứa con gái diệu của mẹ, đứa trẻ mẹ hết mực thương yêu lại phải lòng 1 chàng lính, mẹ sẽ vui hay buồn, mẹ nhỉ?

Con đã hơn 20 tuổi, bằng tuổi con, bạn bè đã rục rịch đưa bạn trai về ra mắt, nhiều đứa đã cưới và bồng con trên tay. Còn con gái mẹ, vẫn cứ kêu trời đất mỗi buổi tối thấy người ta có đôi, và cả những ngày cuối tuần, 1 mình con thui thủi. Chẳng ai đón đưa, chẳng ai hỏi han gì cả... Mẹ có buồn không? Khi sinh nhật con chỉ có vài 3 đứa bạn thân mẹ đã quen mặt, thậm chí thuộc cả đường vào nhà mấy đứa. Sinh nhật con, dù môi con cười, nhưng ánh mắt con cứ hoang hoải, chất chứa 1 nỗi cô đơn... Anh ấy không đến mẹ ạ, con gái mẹ không có hoa, cũng chẳng có quà. Hơn 20 năm, nhưng chưa có 1 sinh nhật nào có con trai lạ tặng quà con gái mẹ... Điều đó đáng vui hay buồn mẹ ơi!

Con của mẹ, cũng đâu kém cạnh ai? Cũng được học hành và được bố mẹ chăm chút tử tế từng bữa ăn, giấc ngủ. Mẹ cũng chẳng vì xót con gái mà không bắt làm gì. Mẹ vẫn dạy con những điều nhỏ nhặt và đe con rằng:

- Không được lười biếng, chẳng mấy về nhà người ta đâu cô ạ!

Ấy thế mà, con lại phải sống chung và chống chọi với nỗi cô đơn quá chừng nhiều mẹ ạ. Nếu 1 ngày, mẹ biết con gái mẹ, vì yêu 1 chàng lính công an, mà đã trưởng thành nhiều lắm, mẹ sẽ vui đúng không? Vì yêu anh ấy, con đã học được cách mạnh mẽ hơn trong cuộc sống dù tủi thân vẫn song hành bên cạnh. Vì yêu anh ấy, con không đỏng đảnh như 1 vài đứa con gái mẹ thấy ngoài đường. Vì yêu 1 người lính, nên sớm tối con chỉ có 1 mình thôi... Nhưng khi quen rồi, con lại tự lập nhiều lắm.

Con biết mà, nỗi buồn của con không qua được mắt mẹ đâu. Những lần con rấm rứt khóc vì hờn tủi trong đêm, sáng hôm sau mắt sưng húp, đỏ hoe, mẹ đều biết cả. Chắc mẹ cũng đoán ra, con buồn, nhưng mẹ không biết, con buồn vì yêu Lính?
                                 
                     
Con gái mẹ, mỗi lần đứng trước câu hỏi ngô nghê của anh ấy: (Ảnh minh họa)

- Em yêu ai nhất?

Đều ngập ngừng, vì người con nghĩ tới luôn là bố mẹ, nhưng vì muốn anh vui 1 chút, đều cười vui đáp:

- Dĩ nhiên, người ấy là anh, chàng công an...:">

Nếu một ngày, anh ấy đến hỏi rước con, mẹ có gả con đi không mẹ ơi? Vì mẹ hiểu quá rõ mà, chồng mẹ - cha con cũng là 1 người lính. Mẹ là người hiểu rõ nhất những hờn tủi không tên khi làm hậu phương cho lính? Đã 20 năm rồi, nhưng con chưa bao giờ quên những lần bố ở xa, 1 mình mẹ xoay xở từng bữa ăn, giấc ngủ cho con... Cả những đêm thâu, mẹ thức trắng mà nước mắt lặng lẽ rơi ướt đẫm gối... Nhưng mẹ vẫn kiên nhẫn đợi chờ bố con và vun vén Hạnh phúc gia đình mình. Chính điều đó, đã tiếp thêm nghị lực cho con gái mẹ yêu và ở bên lính đấy mẹ ạ!

Con là con gái của lính mà, nên con hiểu được phần nào những khó khăn, thiếu thốn tình cảm khi bố xa gia đình đi làm nhiệm vụ. Nên, con vô cùng thông cảm và hiểu cho anh ấy. Con yêu anh ấy, yêu cái cách anh ấy cũng nén nỗi nhớ thương quê nhà, làm nhiệm vụ. Côn yêu anh ấy, yêu người con trai tuy còn trẻ và còn ham chơi, nhưng bước vào môi trường kỷ luật đã tự lập và trưởng thành... Và trên hết, con yêu màu áo anh mặc, như cách con chăm chút bộ quân phục của bố...



Con biết, con hiểu rõ lắm chứ. Ngày mai của con, là vô vàn những khó khăn, thử thách. Nhưng con tin là có tình yêu của anh ấy và có tình yêu của bố mẹ, con sẽ vượt qua...

Mẹ đừng giận nếu "con rể" chưa về ra mắt. Rằm Tháng Tám rồi, ở Việt Nam là tết của trẻ con, nhưng ở nhiều nơi là tết Đoàn Tụ của các gia đình. Trung Thu này, con gái mẹ lại ở nhà giúp mẹ làm cơm thắp hương và đếm nỗi cô đơn lăn dài trên khóe mắt thôi. Nhưng con quen rồi mẹ ạ, con sẽ mạnh mẽ và sớm quen đi thôi...

Con yêu mẹ, yêu gia đình mình nhất trên đời. Và con yêu anh ấy, 1 chàng công an của xã hội, nhiều lắm!

13h40 - 27/09/2012 - chiều buồn hoang hoải...

Bài viết được trích từ -  
Tôi Yêu Công An Nhân Dân Việt Nam (Facebook)
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét :

Đăng nhận xét