HAI LẦN YÊU.....!
Tác Giả: NHẬT HẠ.
(vuonyeuvn.com)
Chương 4
Nắng lên cao giữa đỉnh đầu. Bây giờ là một giờ trưa mùng năm, bóng người đâu chẳng thấy, cho Nghi Xuân, hiểu rằng anh sẽ không đến với cô như lời ước hẹn. Anh bỏ mặc cô. Nước mắt đau khổ của Nghi Xuân thầm lặng rơi.
Cô nhủi vào lòng mẹ, giấu dòng nước mắt.
- Có lẽ anh ta bận, con ạ. Dù gì, ngày mai con và Gia Lâm về lại thành phố đi học, rồi sẽ gặp mà.
Giọng Nghi Xuân sũng nước mắt:
- Con cho ảnh năn nỉ gãy lưỡi luôn, con vẫn cứ giận.
- Có thể anh ta bận con ạ. Hãy nghe lời giải thích ...
Nghi Xuân không mong Đình Tuấn đến nhà mình nữa, mà cô mong cho mau sáng để lên đường trở về thành phố. Đêm sao dài quá.
Và rồi đêm cũng kết thúc. Nghi Xuân nôn nao cho chuyến đi, thì ánh mắt người mẹ hắt hiu. Con khôn lớn xa rời vòng tay mẹ, trong trái tim tràn ngập hình ảnh người yêu, còn người mẹ chỉ là cái bóng mờ.
- Chị em lên thành phố học, nương nhau giúp đỡ nhau nghe con.
- Dạ, con nhớ rồi mẹ.
Nghi Xuân bước lên xe hăm hở, rồi Gia Lâm và Trung Nghị để trở về thành phố. Trung Nghị nao nao nhìn lại. Anh thấy đau lòng khi Nghi Xuân quá vô tâm. Xe chạy đi, bóng bà Đông nhạt nhòa xa xa qua lớp bụi mờ.
Bất giác, mũi Trung Nghị cay nồng, anh nhớ bài hát ru con:
"Con cò mà đi ăn đêm.
Con cò xa tổ.
Cò gặp cành mềm.
Còn sợ xáo măng ... ".
Bỏ mặc mọi thứ cho Gia Lâm , Nghi Xuân gọi xe đến căn nhà cô và Đình Tuấn vẫn hẹn hò Hôm nay cánh cửa đóng lại, ổ khóa to tướng bên ngoài. Nghi Xuân thẫn thờ.
Anh đang ở đâu thế, sao anh không đi tìm cô? Nhớ đến chỗ làm của anh, Nghi Xuân bảo xe đến đó.
Mùng sáu tết công ty vắng hoe, bởi hương vị tết vẫn còn. Nghi Xuân bước lại phòng bảo vệ.
- Làm ơn cho tôi gặp giám đốc Đình Tuấn.
- À! Giám đốc Đình Tuấn hả?
Người bảo vệ nhìn vào trong:
- Sáng nay, ảnh và ông tổng có đến, nhưng chỉ nửa ngày rồi về nhà. Cô bà con với ảnh sao không đến giám đốc Tuấn?
- Vâng, tôi ở quê lên. Anh ấy có dắt tôi về một lần, tôi lại quên mất.
Nghi Xuân nói dối:
- Tôi và ảnh là anh em bạn dì. Anh làm ơn cho tôi số nhà. Hình như ảnh ở đường ...
Thấy Nghi Xuân nói đúng tên đường, nên người bảo vệ sẵn lòng:
- À! Nhà giám đốc ở số 33 ... Nghe nói bữa nay, giám đốc chở vợ con đi Long Hải, cô đến thử xem.
Nghi Xuân há hốc mồm, cô suýt ngã, may mà nhờ vịn tay vào cánh cửa:
- Anh nói anh Tuấn chở vợ con đi Long Hải?
- Ừ. Giám đốc có hai thằng con trai giống ổng không chê vào đâu được.
- Cám ơn.
Những bước đi của Nghi Xuân chao nghiêng bồng bềnh. Đình Tuấn đã có vợ, hóa ra anh lừa dối cô. Hèn nào anh không đi tìm cô như đã hẹn. Trong lúc cô mong ngóng anh mỏi mòn, thì ra anh hạnh phúc bên vợ và con của mình.
Anh chiếm đoạt cô và rồi sẵn sàng đẩy cô ra khỏi cuộc đời anh, không một chút bận lòng.
Hay là người bảo vệ lầm Đình Tuấn với một Đình Tuấn nào đó? Nghi Xuân bảo người xe ôm đưa mình đến nhà Đình Tuấn.
Đúng số nhà rồi. Căn nhà nằm trong khu phố nhà giàu, kín cổng cao tường.
Nghi Xuân nhìn vào. Có nên ấn nút không để tìm sự thật? Phân vân mãi Nghi Xuân cứ đứng chôn chân. Nếu như cô gặp anh và vợ anh thì sao? Người phụ nữ đó có quyền hạ nhục cô, vì cô có mối quan hệ với chồng của họ.
Chưa bao giờ Nghi Xuân thấy mình giống như con chó ốm, chực chờ trước cổng nhà người như thế. Xác thân cô rã rời, tâm hồn vụn vỡ.
- Sao Nghi Xuân, có gặp anh Tuấn không?
Hỏi để mà hỏi, chứ nhìn nét mặt Nghi Xuân phờ phạc là Gia Lâm biết, Nghi Xuân không gặp được Đình Tuấn.
- Cậu có đến công ty không vậy?
- Có.
Nghi Xuân ôm choàng lấy Gia Lâm khóc như chưa bao giờ được khóc, tủi hơn đau khổ. Gia Lâm bối rối vỗ nhẹ lên vai bạn:
- Bình tĩnh đi Xuân! Chuyện gì xảy ra vậy - Người bảo vệ công ty nói với mình, anh Đình Tuấn có vợ và hai con, cậu có tin không Lâm?
Gia Lâm giật mình sửng sốt. Đình Tuấn hơn ba mươi, tại sao anh ta không thể có vợ, khi con người thành đạt trong xã hội, lại còn đẹp trai, có tài sản có địa vị.
- Mình đau khổ quá, Lâm ơi!
- Cậu đã gặp anh Tuấn chưa?
- Chưa. Mình đứng trước căn nhà tráng lệ đó, nhưng không có can đảm bấm chuông để tìm hiểu sự thật. Còn điện thoại thì không liên lạc được từ hôm tết lận.
Gia Lâm thở dài, cô không dám nói gì hết. Tình cảm đang mặn nồng, nhưng rồi người đàn ông bặt tin, không đúng hẹn. Có thể là anh ta chỉ muốn quen chơi chơi với Nghi Xuân thôi, cho đến khi Nghi Xuân đòi cưới, anh ta phát hoảng và rút lui. Liệu con ong có phải tỏ rõ đường đi lối về?
Ý nghĩ này làm cho Gia Lâm toát mồ hôi, cô nhìn Nghi Xuân, Nghi Xuân ấp úng:
- Có phải cậu đã biết chuyện gì rồi phải không?
Gia Lâm giật khẽ người:
- Đâu có. Mình có biết gì đâu. Có điều ... nếu mình nói ra, cậu đừng giận mình mới dám nói.
Nghi Xuân gật đầu:
- Mình không giận đâu, cậu nói đi!
- Nếu như ... anh ta cảm thấy khó chinh phục cậu, cho cậu ... thuộc về anh ta, anh ta chán và rút lui, hoặc là anh ta đã được cậu, sự ham muốn không còn nữa, và anh ta quay về với vợ mình.
Câu phân tích làm cho Nghi Xuân lịm người cay đắng. Làm sao cô dám nói sự thật, là cô đã giao thân mình cho Đình Tuấn vì quá yêu anh, vì quá nhẹ dạ ....
nếu sự thật như thế, cô phải làm sao đây?
Gia Lâm an ủi:
- Mình nói thế thôi, chứ cậu phải gặp anh ta đã.
- Hay cậu đi với mình đến đó, được không Gia Lâm ?
Gia Lâm lưỡng lự:
- Cậu muốn đến đó?
- Ừ. Mình sắm vai công nhân chúc tết cho giám đốc. Ba anh ấy là tổng giám đốc.
- Ừ. Đi thì đi!
Hai cô gái đạp xe đến. Gia Lâm còng lưng chở Nghi Xuân, cô tận tình giúp Nghi Xuân và mạnh dạn bấm chuông.
Đình Tuấn vừa đi chơi về đến, chiếc xe đậu trong sân đầy bụi đường. Nhìn chiếc xe, Nghi Xuân biết mình không đi lầm nhà.
Cô giúp việc mở cửa. Gia Lâm nắm tay Nghi Xuân chặt lại như trấn an:
- Chúng tôi muốn tìm giám đốc Đình Tuấn. Chắc là giám đốc mới về nhà phải không chị?
Cô giúp việc gật đầu:
- Phải, cậu Tuấn mới về. Hai cô tìm giám đốc có chuyện gì không?
- Có. Nhờ chị báo giùm.
- Hai cô tên gì vậy?
- Gia Lâm và Nghi Xuân.
- Hai cô đợi ở đây nghen.
Cô giúp việc quay lưng, trong lúc Nghi Xuân không biết mình nên hành động gì nữa, chân tay cô run rẩy lóng cóng.
- Bình tĩnh đi chứ!
Quả thật, Đình Tuấn đi ra, anh có vẻ lo sợ khi nhìn thấy Nghi Xuân:
- Trời ơi! Sao em lại đến đây?
Mắt Nghi Xuân mờ lệ, cô không nói được gì hết. Gia Lâm giận dữ:
- Anh là thằng đểu! Tại sao anh nói dối Nghi Xuân là chưa có vợ chứ?
- Nè! Hai cô muốn đến đây gây sự hay sao? Nghi Xuân, đâu phải anh không tốn tiền khi quen với em, tốn rất nhiều nữa là khác. Bây giờ anh muốn dừng lại.
Em và bạn em đi về đi.
Thúy Nga thấp thoáng ngoài hành lang.
- Anh Tuấn ơi! Ai thế, sao không mời vào nhà?
- À! Nhân viên công ty thôi mà.
Đình Tuấn mở cánh cửa cổng:
- Em đi về đi Nghi Xuân, ngày mai gặp ở chỗ cũ.
Anh nắm tay cô lôi mạnh ra ngoài, rồi đóng ập cửa lại:
- Em làm ồn không tốt đâu, vợ anh và ba mẹ anh đều biết anh quen em. Cho nên tốt nhất muốn gì ngày mai tám giờ, em đến chỗ cũ đợi anh.
Đình Tuấn quay lưng. Gia Lâm chưng hửng nhìn theo anh ta. Còn Nghi Xuân cô chịu không nổi sự thật, nên cô ôm mặt khóc òa lên chạy đi.
- Nghi Xuân, đợi mình với!
Hoảng hồn, Gia Lâm xách xe đuổi theo. Cô bắt kịp và ôm Nghi Xuân lại:
- Lên xe đi, mình chở cậu về nhà.
Nghi Xuân máy móc leo lên ngồi phía sau. Sự đau đớn vì thái độ của Đình Tuấn, khiến cố tê điếng người. Anh thản nhiên một cách tàn nhẫn. "Em đừng làm ồn mẹ và vợ anh đều biết anh quan hệ với em". Anh chưa hề nói với cô anh có vợ. Anh dỗ ngọt cô bằng lời hứa hẹn, và thề sống thề chết anh yêu cô. Lời nói chóp lưỡi đầu môi của một người đàn ông có vợ. Khi muốn chiếm đoạt một cô gái, vậy mà cô đã tin, để bây giờ nhận lấy sự nhục nhã ê chề. Mối hận lòng này làm sao quên đây? Nước mắt Nghi Xuân rơi mờ mịt trên đường về. Cô không biết Gia Lâm chở mình qua những con đường nào nữa, đầu óc như chìm vào lớp sương mù dày đặc, không có lối ra.
Cảm giác bị lợi dụng, bị lừa dối, rồi bị phản bội khiến Nghi Xuân không còn biết gì nữa hết.
Gia lâm vừa chở Nghi Xuân đi cô vừa lo lắng:
- Nghi Xuân! Cậu không sao chứ?
Nghi Xuân gục đầu trên vai Gia Lâm:
- Mình không sao, cậu chạy xe đi.
Nghi Xuân gượng lại, cô cố giữ bình tĩnh, nhưng khi xe về đến nhà, cô chịu hết nổi, chạy nhanh vào phòng, trùm mền kín từ đầu đến chân. Hơi nóng và nước mắt làm cho cô ngộp ngụa muốn tắt thở, cô tung mền ra.
Gia Lâm ái ngại:
- Anh ta phản trắc, xem thường tình cảm và lừa dối cậu. Cậu nên quên anh ta đi, nhớ làm gì con người không đáng nhớ ấy.
Tim Nghi Xuân đau thắt, làm sao cô quên, đó là tình yêu đầu đời của cô, cô yêu anh bằng tình yêu nồng nàn say đắm của người thiếu nữ khi mới bước vào yêu. Tình yêu nguyên thủy của cô bị anh lợi dụng và xem như một trò đùa.
Đôi hàm răng Nghi Xuân nghiến lại trong giận dữ. Cô nhất định không tha cho Đình Tuấn. Làm gì thì cô chưa biết, nhưng nhất định cô không tha thứ cho con người lừa lọc ấy.
Vừa đến căn nhà quen thuộc thuở nào của cô và Đình Tuấn. Nghi Xuân nghe vọng ra tiếng cười đùa.
Cô đứng lại chua xót. Tiếng cười của Đình Tuấn tên sở khanh. Lúc cô đau khổ tưởng mình có thể chết đi được, thì anh ta vui vẻ nói cười, với kẻ khác.
Nghi Xuân đứng một lúc định tỉnh mình, mới đưa tay xô mạnh cánh cửa.
Cửa mở, một khoảng sáng lùa vào căn phòng thuở nào có tình yêu, có mật ngọt, có vòng tay say đắm của Đình Tuấn. Anh ta đang cười vui vẻ với một cô gái.
Trông thấy Nghi Xuân, Đình Tuấn đẩy cô gái đang ngồi trên chân anh sang một bên, con cô gái kia khó chịu cài cúc áo lại. Thật bỉ ổi! Cảnh tượng ... như của cô ngày nào cô và anh ta. Lúc đó Nghi Xuân chỉ thấy lãng mạn, còn bây giờ cô thật sự muốn buồn nôn.
Đình Tuấn lạnh nhạt:
- Em tìm anh có chuyện gì vậy?
Anh ta có thể hỏi một câu như thế sao? Trong căn phòng nay có bao nhiêu lân anh ta biến cô thành của anh ta. Anh ta ngọt ngào thề thốt, ngọt ngào cuộc đời và trái tim của anh ta chỉ có cô. Vậy mà ... Đôi hàm răng Nghi Xuân cắn mạnh môi mình, tưởng chừng bật cả máu.
Đình Tuấn bảo nhỏ vào tai cô gái, cô gái lắc đầu hờn dỗi, nhìn Nghi Xuân bằng ánh mắt khó chịu, tuy nhiên cô ta cũng chịu đứng lên đi ra cửa.
- Chiều anh phải đón em đó.
- OK.
Còn lại hai người, Đình Tuấn thản nhiên ngả người ra sau:
- Nào, em tìm anh có chuyện gì?
Nghi Xuân chua xót:
- Anh cư xử với em như thế này sao? Còn những lời thề và hứa hẹn của anh đâu rồi?
Đình Tuấn đứng lên đi lại và ngồi trên phần tay cầm của ghế sa lông ôm qua vai Nghi Xuân, như giữa Nghi Xuân và anh chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nghi Xuân giận dữ xô bật anh ta ra, cô đứng lên trừng mắt:
- Anh buông tôi ra! Tôi thật sự ghê tởm anh. Bàn tay này và đôi môi nói những lời ngọt ngào êm ái, anh đã lừa dối biết bao nhiêu cô gái nhẹ dạ như tôi rồi hả? Tôi không ngờ anh vô liêm sỉ và sở khanh đến như thế.
Đình Tuấn rùn vai:
- Em chưa hai mươi mà lạc hậu quá Nghi Xuân. Đời bây giờ anh biết các cô thích đi tìm cảm giác mạnh. Em đừng quan trọng hóa vấn đề chứ. Chúng ta đến với nhau tốt nhất là vui vẻ, huống chi chưa có ai mà anh ... không sòng phẳng.
Em đâu có tình cho không biếu không với anh?
Nghi Xuân nhìn Đình Tuấn, anh ta càng nói càng lộ rõ chân tướng lưu manh sở khanh, vậy mà cô đã tin và yêu anh ta đến độ giao cả cuộc đời mình cô cười khinh bỉ:
- Tôi đúng ngu xuẩn, còn anh là đồ tồi.
- Này em! Chửi người không lợi lộc gì cho em cả đâu. Được, nếu em muốn xẵng, anh xẵng. Em khinh bỉ anh, còn em, em hãy tự kiểm lại bản thân mình, xem em thích điều gì ở tôi. Tiền! Tôi đã tốn rất nhiều tiền, Giữa chúng ta là một cuộc mua bán sòng phẳng. Tôi được tình còn em được tiền và chiều chuộng. Tôi bỏ tiền ra theo những đòi hỏi của em. Chúng ta không ai nợ ai.
Nghi Xuân giận run:
- Anh đúng là ... khốn nạn.
Bốp! Một cái tát vào mặt Nghi Xuân nảy đom đóm, cô ôm mặt sững sờ.
Đình Tuấn quát khẽ:
- Hãy mau cút khỏi nơi này! Đúng, tôi sở khanh và khốn nạn vậy đấy.
Nhục nhã quá, Nghi Xuân tuôn ra cửa. Cả một thế giới xinh tươi đã sụp đổ rơi vụn vỡ trước mắt nghi Xuân. Mắt cô rực lửa căm hờn. Có một ngày, cô sẽ bắt Đình Tuấn phủ phục dưới chân cô. Không bao giờ cô quên những gì anh ta cư xử với cô ngày hôm nay.
Sự xuất hiện của Nghi Xuân làm bọn con trai trong khu nhà trọ sinh viên cả Trung Nghị xôn xao hẳn lên. Gã kính cận hét to:
- Trung Nghị ! Có người đẹp tìm, mau ra nghinh tiếp.
- Con nhà ai mà xinh thế nhỉ?
Còn một gã đứng trong tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực tỉnh bơ hát:
"Nắng Sài Gòn, em đi mà chợt ... lạnh.
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông.
Gặp một bữa anh đã mừng một bữa.
Gặp hai hôm, thành nhị hỉ của tâm hồn".
Ồn quá, Trung Nghị vội chạy ra. Anh đưa tay phẩy như trọng tài ra hiệu dừng cuộc đấu:
- Xì tốp! Làm gì ồn ào như cái chợ vậy, mấy ông đâu phải là bà Tám?
- Trung Nghị ơi! Em bị bồ đá nên đi tìm mày. Dylan biến mất nên em đi".
cánh én" cho đỡ buồn.
Trung Nghị khó chịu:
- Mấy người chớ có ác mồm ác miệng được không? Con trai một lũ đi chọc ghẹo một cô gái, mang tiếng mày râu nam nhi chi vậy?
Trung Nghi lôi Nghi Xuân đi theo mình ra quán cà phê bên kia đường. Anh áy náy:
- Em đừng buồn nghe Xuân.
Rồi giọng Trung Nghị trở nên xúc động run run:
- Em uống gì, anh gọi?
- Gọi cho em nước ngọt được rồi. Anh có bất ngờ khi thấy em đi tìm anh không?
- Không.
Trung Nghị lắc đầu:
- Chúng ta là bạn, dĩ nhiên em phải tìm anh rồi.
- Anh quá tự tin vậy à?
Nghi Xuân có vẻ chua xót và không hài lòng. Trung Nghị nhìn vào mắt cô:
- Anh tin sẽ có một ngày em sẽ quay về mà.
- Có khi nào anh đặt lòng tin không đúng chỗ?
- Anh hiểu em mà Xuân.
- Trăng trong còn khuyết, là người em cũng phải thay đổi.
- Em tìm anh có chuyện gì không? Em và anh Tuấn vẫn vui vẻ? Nghe nói em và ảnh định hè này sẽ cưới?
Đó là lời tuyên bố của Nghi Xuân hôm tết. Cô đã tuyên bố bằng sự vui vẻ và kiêu hãnh. Nhưng bây giờ, câu hỏi của Trung Nghị lại như cái tát vào mặt Nghi Xuân.
Cô cáu kỉnh:
- Anh không hiểu gì hết. Tất cả chỉ là cạm bẫy. Anh ta thương yêu, đưa đón chiều chuộng em, từng bước đưa em vào cái bẫy. Em thật là ngây thơ!
Trung Nghị buồn bã:
- Anh có thể hiểu những gì em đang gánh lấy, song đó cũng chính là bài học em rút kinh nghiệm để quay về với việc học, không phụ lòng mẹ em.
Nghi Xuân chán nản. Cô buồn quá nên đi tìm Trung Nghị, mong ở anh có điều gì đó, cho cô lấp đầy khoảng cô đơn trống vắng, nhưng anh ... giống một ông cụ non quá. Tuy nhiên, Nghi Xuân cười gượng:
- Em sẽ nghe lời anh.
Trung Nghị vui mừng:
- Anh mừng em đã hiểu ra.
- Anh là người bạn tốt nhất mà em cần đó anh Nghị. Hèn nào Gia Lâm thích anh.
Trung Nghị đỏ mặt:
- Anh chỉ xem Gia Lâm như bạn. Em biết anh có tình cảm với một người khác mà.
Nghi Xuân làm thinh quay đi. Cô không muốn tạo cơ hội cho Trung Nghị, trái tim cô bây giờ đang bị tổn thương và đầy thù hằn. Dù là cô biết rõ anh yêu cô bằng một tình yêu chân thật không lịch lãm mềm mỏng hay bằng những lời lẽ hoa mỹ tỏ tình say đắm. Nghi Xuân lắc đầu để trái tim mình không yếu đuối.
Cô nhất định phải trả thù, và trả thù bằng cách nào thì cô chưa biết, nhưng hành trình của cô sẽ không có Trung Nghị.
- Thôi, mình về đi anh. Em tìm anh có chuyện gì buồn thôi, không có chuyện gì đâu.
- Anh đưa em về.
- Thôi khỏi, em qua bằng xe Honda, em về được mà.
Nghi Xuân bước ra đường. Ngày chủ nhật. Nắng hanh vàng gợi cho cô nhớ những ngày hạnh phúc và êm đềm bên Đình Tuấn. Bây giờ anh ta đang làm gì, bên vợ và con hay lại trăng hoa bay bướm bên nhưng cô gái khác? Đôi hàm răng Nghi Xuân nghiến chặt lại trong căm thù và đau đớn.
Tiếng nhạc xập xình đến chói tai, những ngọn đèn màu chớp tắt quay cuồng như dòng người đang quay cuồng theo âm thanh kích động. Nghi Xuân cũng nhảy hưng phấn cuồng loạn trong một phong cách bắt mắt khêu gợi.
- Đại ca, nhìn xem!
Đoàn Hùng gật đầu, nãy giờ anh ta đã chú ý. Cô gái kia chỉ là một dân chơi ...
thứ gái hay nói đúng hơn là một dân VIP bắt đầu đi chơi.
Bắt gặp cái nhìn của anh ta dán vào mình, Nghi Xuân nháy mắt lại. Cô thích cái vẻ thư sinh nho nhã của anh ta.
Xoảng ... âm thanh vỡ của thủy tinh. Một đám đông đánh nhau quần thảo. vũ khí là vỏ chai bia. Đám ngồi cạnh anh ta đứng dậy thủ thế, còn anh ta ngồi điềm nhiên, giữa lúc đám người trong vũ trường nép vào một góc.
Bốn tên cầm vũ khí vỏ chai bao quanh anh ta:
- Đoàn Hùng! Bọn ta muốn mày xéo đi.
Đoàn Hùng nhún vai:
- Tại sao tao phải xéo đi? Đừng làm mất vui nữa! Tao vào đây uống rượu nhảy nhót, chẳng có ý so tài với bọn mày đâu.
- Nhưng mà bọn tao không thích nhìn thấy bản mặt mày.
- Vậy à?
Đoàn Hùng đứng lên, bất thình lình anh ta tung những cú đá vào bọn người đang cầm hung khí. Hự ...hự ... bốn tên " bạo động" chưa kịp chống trả đã nằm ngay đơ.
Tên đứng cạnh thân tín của Đoàn Hùng quát tướng lên:
- Còn không mau xéo đi!
Bốn tên lúc nãy hùng hổ, bây giờ cụt đuôi như những con chuột bị trấn nước, lui lủi ngồi dậy đi. Phục vụ dọn dẹp, cuộc vui lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.
Nghi Xuân cầm ly rượu lại, cô hóm hỉnh đặt trước mặt Đoàng Hùng:
- Number one! Mời anh uống với tôi một ly rượu.
Một chút rượu trong ly sánh đổ lên áo Đoàn Hùng. Nghi Xuân mỉm cười.
- Xin lỗi, em vô ý.
- Không sao.
- Anh có cú đá song phi tuyệt vời như diễn viên Lý Liên Kiệt của Hồng Kông vậy.
Đoàn Hùng bật cười:
- Bộ mê phim Hồng Kông lắm à?
Anh kéo ghế cho cô:
- Ngồi đi!
Không khách sáo, Nghi Xuân ngồi xuống ngay:
- Em tên là Nghi Xuân.
- Nào, mời!
Đoàn Hùng cụng ly rượu của anh vào ly của Nghi Xuân. Nghi Xuân nâng ly rượu lên, cô uống cạn và cười:
- Anh giới thiệu tên mình đi chứ?
- Anh tên là Đoàn Hùng.
- Em thích được giỏi võ như anh vậy.
- Phải học. Có điều gì không học được đâu.
- Chịu. Đi học võ, em ngại lắm. Anh Hùng, mình khiêu vũ đi!
Đoàn Hùng đứng lên, nắm tay Nghi Xuân kéo ra sàn nhảy, tay anh ôm qua người cô thân mật.
Nghi Xuân rùng mình, cô nhớ vòng tay Đình Tuấn. Cô vừa yêu vừa hận. Cái rùng mình của cô không qua mắt được Đoàn Hùng, anh nheo mắt nhìn cô:
- Sao thế?
- Dạ .... đâu có gì.
Hai người đi theo điệu nhạc, bước chân Nghi Xuân vụng về, có lúc cô giẫm lên chân Đoàn Hùng.
- Lẽ ra em không nên vào nơi này, em là một con nai tơ ở đây.
Nghi Xuân phản kháng yếu ớt:
- Anh lầm rồi.
- Em tập uống rượu và nhảy đầm. Nhưng em xem, em đâu dám ăn mặc như một dân chơi chính hiệu. Anh thành thật khuyên em, nếu em là công an tập sự, thì sếp của em là một ông sếp tồi. Nhưng bộ dạng của em là bộ dạng thất tình và muốn trả thù đời.
Bị nói trúng tim đen, Nghi Xuân hổ thẹn cúi đầu:
- Có phải em quê mùa lắm không?
- Cũng không quê lắm. Những kẻ lõi đời, người ta có thể nhìn ra em để lợi dụng.
Nghi Xuân tự ái:
- Em không dễ bị lợi dụng đâu.
Đoàn Hùng cười lớn:
- Anh biết. bản nhạc, hai người về chỗ. Chợt Nghi Xuân sửng người. Cô nhìn thấy Đình Tuấn và cô gái hôm nọ, họ đang cặp tay nhau bước vào. Tim Nghi Xuân thắt lại. Cô hết còn bình tĩnh nổi trong việc đối mặt này, nó nhắc cô sự nhục nhã khi anh tát tai cô.
- Em quen đại gia Đình Tuấn à?
Nghi Xuân gật khẽ. Đoàn Hùng mỉm cười:
- Gã đó, tốt nhất em đừng quen hắn.
- Sao?
Nghi Xuân vờ ngây thơ, Đoàn Hùng uống một hớp rượu:
- Vợ hắn bị bệnh và giải phẫu, cuối cùng cô ta bị bệnh lãnh cảm. Để giữ chồng, cô ta cho anh ta ra ngoài lăng nhăng. Tuy nhiên anh chàng đó chẳng bao giờ dám ly dị vợ, vì tài sản nhà hắn có được là của cha vợ hắn để lại. Ly dị vợ hắn sẽ mất tất cả. Những cô gái bên ngoài không biết, cứ lao vào hắn như một con thiêu thân.
Nghi Xuân cắn mạnh môi mình tưởng chừng bật cả máu. Vậy mà đã có lúc cô nghĩ đến việc đi gặp vợ anh ta. May là cô đã không làm điều ấy, nếu không càng nhục nhã hơn.
Nhìn mặt cô, Đoàn Hùng cười nhẹ:
- Em bị hắn gạt rồi phải không?
- Sao ... anh biết?
- Đừng quên anh là một tên lưu manh, chuyện đời từng trải. Tuy nhiên, anh ghét loại đàn ông sở khanh. Anh thích đánh nhau nhưng không thích sở khanh.
Mẹ của anh thời trẻ cũng vì lấy một tên sở khanh mà sinh ra anh.
Nghi Xuân bàng hoàng nhìn Đoàn Hùng. Anh gật đầu:
- Em muốn anh giúp em gì không, Nghi Xuân? Chẳng hạn như giúp em trả thù.
Nghi Xuân bối rối, không ngờ Đoàn Hùng đọc được cả ý nghĩ của cô. Cô ấp úng:
- Phải, có lúc em thề với mình, em căm thù Đình Tuấn, có một ngày em sẽ tát tai anh ta, như anh ta đã tát em, nếu không em không phải là Nghi Xuân.
Đoàn Hùng mỉm cười:
- Anh sẽ giúp em thực hiện lời thề, để em vẫn là Nghi Xuân. Nhưng có điều kiện đó.
- Anh nói điều kiện của anh đi. Anh giúp em, em sẽ đền ơn anh, không ai nợ ai. Cũng không ràng buộc ai.
- Được, anh thích sự sòng phẳng của em.
Đoàn Hùng vẫy tay ra hiệu cho đàn em. Nghi Xuân mặc cho họ bàn tính.
Trong cô chỉ có sự trả thù và trả thù ...
- Đi thôi Nghi Xuân!
Đoàn Hùng búng tay ra hiệu cho Nghi Xuân đứng lên đi. Đàng kia, Đình Tuấn và cô gái cũng vừa rời vũ trường để đi về.
Anh ta lên xe để đi, phía sau hai tên đàn em cũng lên chiếc Suzuki Sprot đuổi theo. Đoàn Hùng chở Nghi Xuân trên chiếc Exel của anh ta, và chạy đuổi theo xe Đình Tuấn.
Đình Tuấn vô tình chạy ra hướng hành lang. Và chỉ chờ cho xe qua ngõ quanh, vào khuya đường vắng, tên đàn em cho xe mình vọt lên chắn đầu xe Đình Tuấn lại.
Đình Tuấn thắng xe lại khó chịu, tuy nhiên anh ta cảnh giác những vụ cướp nên không mở cửa bước xuống xe mà ngồi yên chờ đợi.
Cộc..cộc ...
Đoàn Hùng gõ tay lên kiếng xe:
- Xuống xe đi!
Cô gái lo sợ nép sau vai Đình Tuấn. Đình Tuấn cũng sợ không kém. Anh ta không dám hạ kiếng xe xuống, mà hỏi bằng giọng run run:
- Các anh muốn gì đây?
- Ông bạn quen người này chứ?
Ngước lên thấy Nghi Xuân, Đình Tuấn làm vẻ mừng rỡ:
- Nghi Xuân! Chuyện gì vậy em?
- Tôi muốn anh mở cửa xuống xe, đừng để phải dùng vũ lực mời anh xuống.
- Muốn gì đây Nghi Xuân?
- Tôi chẳng muốn gì cả, tôi muốn trả lại anh cái tát hôm nào thôi. Mở cửa đi!
Đình Tuấn co rúm người, hiện rõ bản chất kẻ hèn nhát. Nghi Xuân nhìn anh ta. Bỗng dưng trái tim cô rã rời, ý chí phục thù rệu rã. Trong lúc lên đàn em của Đoàn Hùng mở được cửa xe và nắm tay lôi Đình Tuấn xuống:
- Anh Hùng! Làm gì hả anh?
Đoàn Hùng hất hàm:
- Nghi Xuân! Em muốn rửa hận như thế nào?
Nghi Xuân nghiến răng, cô dang tay tát vào mặt Đình Tuấn, gương mặt cô từng nhung nhớ và yêu say mê một cái tát nảy lửa. Bàn tay Nghi Xuân rát bỏng:
- Chúng ta đi thôi!
Cho đến lúc những chiếc xe đi hết, Đình Tuấn mới hoàn hồn nhào vào xe đóng cửa lại. Cô gái bên cạnh Đình Tuấn mở to mắt nhìn anh ta, cái nhìn sợ hãi và chắc chắn chẳng bao giờ cô dám đi cùng gã đàn ông này lần nữa.
Xe chạy rồi một quãng và trở lại trung tâm thành phố, Nghi Xuân mới bình tĩnh lại:
- Bây giờ đến lúc anh nói điều kiện của anh.
- Vậy hả?
Đoàn Hùng cho xe chạy về nhà mình, Nghi Xuân cố trấn an. Cô biết mình đổi một giá đắt. Tuy nhiên cô không muốn có suy nghĩ nào khác hơn. Cô tát tai được Đình Tuấn. Tình yêu cũng chết theo, nhưng trái tim cô, vết thẹo này mãi hằn sâu suốt cuộc đời mình.
Đoàn Hùng mở cửa nhà, anh bật đèn cho căn phòng sáng lên. Hai tên đàn em rút lên gác.
Đoàn Hùng mở tủ lạnh lấy hai lon nước, khui một lon đưa cho Nghi Xuân:
- Uống đi!
Cứ tưởng anh sẽ cho cô lon bia, Nghi Xuân đưa lên miệng uống, hóa ra là nước trái cây.
Anh ta ngồi xuống, chồm người mở nút volume đĩa nhạc. Nghi Xuân nhìn quanh:
- Anh có căn nhà đẹp và khá lý tưởng để tiếp bạn gái.
- Vậy hả!
- Tiếc rằng giữa anh và em không là gì cả, chỉ là một sự sòng phẳng trao đổi.
Đoàn Hùng nheo mắt:
- Em biết anh muốn trao đổi gì hay sao?
- Nếu không anh đưa em về nhà làm gì?
- Nước em vừa uống, có chất kích thích trong đó đấy.
- Càng tốt. Sau lần này chúng ta sòng phẳng và trở thành kẻ xa lạ, anh bằng lòng chứ?
- Tùy em!
- Vậy thì anh hãy thực hiện điều kiện của anh đi.
Nghi Xuân đứng lên, cô đi lại cửa, kéo hai cánh cửa đóng lại, rồi đến bên Đoàn Hùng:
- Phòng anh ở đâu?
- Chi vậy?
- Không phải đây là điều kiện của anh sao?
- Anh nhớ chưa hề nói cho em biết, điều kiện của anh là điều kiện gì?
- Vậy thì điều kiện gì?
- Mời em một ly nước, khiêu vũ một bản tango, sau đó đưa em về nhà em.
Nghi Xuân cười giễu cợt:
- Anh nói thật?
- Em căm thù Đình Tuấn như vậy sao? Anh nhớ danh hào Homère từng nói:
"Thương yêu càng nhiều thì thù oán càng sâu".
Nghi Xuân lắc đầu:
- Lúc nhìn Đình Tuấn co rúm người một cách hèn nhát, em chợt hiểu chính mình, tình yêu không tồn tại trong trái tim em nữa. Cái tát tay xem như trả lại tất cả hờn giận yêu thương và lầm lạc.
Đoàn Hùng nhìn Nghi Xuân đăm đăm:
- Em có biết đêm nay là một đêm hoàn toàn thú vị với anh không?
- Thú vị?
- Phải. Anh chưa thể nói những cảm xúc chuẩn, nhưng có thể nói anh có cảm tình với em.
- Em chỉ là một đứa con gái nhà quê, được mẹ tần tảo nuôi cho ăn học, em đã để cho đồng tiền và cuộc sống tiện nghi, áo quần đẹp cuốn hút mình. Em hy vọng đổi đời, nhưng rồi em chẳng thay đổi được số phận của mình, em vẫn là một con bé nhà quê. Thứ lọ lem muốn thành bà hoàng. Em đã phải trả giá đắt cho những ước mơ của mình.
Đoàn Hùng chớp mắt. Tâm trạng cô gái đang đứng trước mặt anh bây giờ, chính là tâm trạng và ước muốn của anh mười lăm năm về trước, khi anh mới mười hai. Và rồi mười lăm năm sau, anh có tất cả, nó chẳng nhẹ nhàng gì và càng ràng buộc anh hơn.
Anh dìu cô ngồi xuống ghế:
- Anh muốn biết em đang làm gì?
- Em học vừa hết năm thứ nhất kinh tế. Hai năm nữa, mới hoàn thành việc học. Mỗi tháng em được mẹ gởi cho ba trăm ngàn, tiền nhà chiếm một trăm.
Căn phòng vuông vức mười hai mét vuông, có bốn người ở hai trên gác hai dưới lầu.
- Em còn lại hai trăm ngàn?
- Phải, bao gồm tiền ăn sáng, ăn trưa chiều và sách vở, cả đến việc rửa xe và bơm ruột.
- Rồi sao nữa?
- Có những lúc hết tiền, chỉ biết ăn xôi. Có hôm lên lớp đói quá chịu không nổi. Và em đã muốn đổi đời bằng một cuộc thi sinh viên duyên dáng, thế rồi em gặp Đình Tuấn. Anh ta mua cho em một chiếc Dream Trung Quốc, một ít quần áo, nữ trang ... Cuối cùng em giao đời mình khi anh ta hứa cưới em.
- Và em rằng khi em nhờ anh giúp em trả thù, em cứ cho đi thân xác của mình, bởi vì em không còn gì để mất?
- Phải.
- Em nghĩ rằng anh cũng thích chiếm đoạt em?
- Bởi vì không có ai "thi ân mà bất cầu báo" cả.
Đoàn Hùng phì cười:
- Em sẵn sàng rồi chứ?
- Sẵn sàng.
- Vậy thì đứng lên đi, anh đưa em về nhà em.
Nghi Xuân ngạc nhiên:
- Anh nói ...
- Khi nào anh thích em, anh sẽ đòi, còn bây giờ chưa phải lúc.
Đoàn Hùng cặp cổ Nghi Xuân đi ra xe, anh buông cô ra và ngồi lên chiếc xe của mình, nổ máy. Thấy cô còn đứng nhìn mình, anh giục.
- Không muốn về nhà hay sao mà còn chưa chịu lên xe?
Nghi Xuân bước lên ngồi như cái máy. Tay cô vịn nhẹ vào vai anh lúc chiếc xe lướt tới êm ái. Thật sự cô không hề hiểu người đàn ông trước mình. Anh ta là ai?
Gia Lâm đứng trên ban công , cô chưa đi ngủ, nên nhìn thấy cô bước xuống từ xe người đàn ông lạ.
Cô chồm người ra để nhìn cho kỹ, không phải Đình Tuấn. Mở cửa cho Nghi Xuân, cô nhìn bạn tò mò:
- Anh ta là ai thế?
- Mình vừa quen Nghi Xuân đi vào trong, cô lấy quần áo vào toa- lét thay. Gia Lâm băn khoăn:
- Cậu vấp ngã một lần mà vẫn chưa chịu dừng chân sao Nghi Xuân? Cậu muốn trả thù Đình Tuấn, đừng quên cậu sẽ đi vào một còn đường tối tăm hơn thế nữa.
- Tự mình biết cân nhắc.
Thay quần áo xong là lao vào chỗ ngủ của mình, Nghi Xuân trùm chăn lên tận đầu:
- Cậu ngủ hả Nghi Xuân?
- Ừ, mình buồn ngủ lắm.
- Mình nói một câu thôi:
cậu hãy lo học, đó là cách tốt nhất để cậu trả hiếu cho mẹ mình.
Nghi Xuân làm thinh, mắt cô nhắm lại sau tấm chăn. Cái tát nảy lửa hờn, rửa sạch được tình yêu đầu đời, nhưng cô vẫn không thấy nhẹ nhàng, mà là một sự mất mát không bù đắp được.
Nằm suy nghĩ miên man Nghi Xuân thiếp đi. Cô đã bán hết tất cả những thứ gì Đình Tuấn cho mình, đó là thứ trao đổi khi anh ta muốn cô. Tất cả bây giờ chỉ còn là con số không rỗng tuếch.
Buổi sáng thức dậy sửa soạn đến trường, Nghi Xuân nhìn mình trong gương.
Cô thở dài. Hình như cô đã già đi nhiều, cô sắp bước sang tuổi hai mươi rồi còn gì. Bất chợt Nghi xuân nhớ bài thơ "Tuổi hai mươi" nước mắt cô chợt ứa ra.
"Có thể đời đã đưa tôi vào những giảng đường.
Dạy tôi đo hành trình bằng đường đi ánh sáng.
Đo tình yêu bằng đơn vị tiền tài.
Rồi tôi đo hoang vắng của hồn tôi.
Bằng đêm đen rất rộng ... ".
Buổi chiều, Trung Nghị đến, anh băn khoăn lo lắng:
- Anh thực sự lo cho em, Xuân ạ.
- Em lớn rồi, còn anh chưa phải là ông già, Trung Nghị ạ.
- Anh biết. Anh khuyên em hãy lo học hơn là trả thù. Em phải biết tôn trọng thân xác em chứ.
Nghi Xuân nhìn lên cao. Cô cũng muốn cho Nghị tình cảm của cô, nhưng sao khó quá, cõi lòng cô thật lạnh, và anh chỉ có thể là một người bạn. Một người bạn.
(Nguồn thienduong.forumvi.com VUONYEU.COM)
Nắng lên cao giữa đỉnh đầu. Bây giờ là một giờ trưa mùng năm, bóng người đâu chẳng thấy, cho Nghi Xuân, hiểu rằng anh sẽ không đến với cô như lời ước hẹn. Anh bỏ mặc cô. Nước mắt đau khổ của Nghi Xuân thầm lặng rơi.
Cô nhủi vào lòng mẹ, giấu dòng nước mắt.
- Có lẽ anh ta bận, con ạ. Dù gì, ngày mai con và Gia Lâm về lại thành phố đi học, rồi sẽ gặp mà.
Giọng Nghi Xuân sũng nước mắt:
- Con cho ảnh năn nỉ gãy lưỡi luôn, con vẫn cứ giận.
- Có thể anh ta bận con ạ. Hãy nghe lời giải thích ...
Nghi Xuân không mong Đình Tuấn đến nhà mình nữa, mà cô mong cho mau sáng để lên đường trở về thành phố. Đêm sao dài quá.
Và rồi đêm cũng kết thúc. Nghi Xuân nôn nao cho chuyến đi, thì ánh mắt người mẹ hắt hiu. Con khôn lớn xa rời vòng tay mẹ, trong trái tim tràn ngập hình ảnh người yêu, còn người mẹ chỉ là cái bóng mờ.
- Chị em lên thành phố học, nương nhau giúp đỡ nhau nghe con.
- Dạ, con nhớ rồi mẹ.
Nghi Xuân bước lên xe hăm hở, rồi Gia Lâm và Trung Nghị để trở về thành phố. Trung Nghị nao nao nhìn lại. Anh thấy đau lòng khi Nghi Xuân quá vô tâm. Xe chạy đi, bóng bà Đông nhạt nhòa xa xa qua lớp bụi mờ.
Bất giác, mũi Trung Nghị cay nồng, anh nhớ bài hát ru con:
"Con cò mà đi ăn đêm.
Con cò xa tổ.
Cò gặp cành mềm.
Còn sợ xáo măng ... ".
Bỏ mặc mọi thứ cho Gia Lâm , Nghi Xuân gọi xe đến căn nhà cô và Đình Tuấn vẫn hẹn hò Hôm nay cánh cửa đóng lại, ổ khóa to tướng bên ngoài. Nghi Xuân thẫn thờ.
Anh đang ở đâu thế, sao anh không đi tìm cô? Nhớ đến chỗ làm của anh, Nghi Xuân bảo xe đến đó.
Mùng sáu tết công ty vắng hoe, bởi hương vị tết vẫn còn. Nghi Xuân bước lại phòng bảo vệ.
- Làm ơn cho tôi gặp giám đốc Đình Tuấn.
- À! Giám đốc Đình Tuấn hả?
Người bảo vệ nhìn vào trong:
- Sáng nay, ảnh và ông tổng có đến, nhưng chỉ nửa ngày rồi về nhà. Cô bà con với ảnh sao không đến giám đốc Tuấn?
- Vâng, tôi ở quê lên. Anh ấy có dắt tôi về một lần, tôi lại quên mất.
Nghi Xuân nói dối:
- Tôi và ảnh là anh em bạn dì. Anh làm ơn cho tôi số nhà. Hình như ảnh ở đường ...
Thấy Nghi Xuân nói đúng tên đường, nên người bảo vệ sẵn lòng:
- À! Nhà giám đốc ở số 33 ... Nghe nói bữa nay, giám đốc chở vợ con đi Long Hải, cô đến thử xem.
Nghi Xuân há hốc mồm, cô suýt ngã, may mà nhờ vịn tay vào cánh cửa:
- Anh nói anh Tuấn chở vợ con đi Long Hải?
- Ừ. Giám đốc có hai thằng con trai giống ổng không chê vào đâu được.
- Cám ơn.
Những bước đi của Nghi Xuân chao nghiêng bồng bềnh. Đình Tuấn đã có vợ, hóa ra anh lừa dối cô. Hèn nào anh không đi tìm cô như đã hẹn. Trong lúc cô mong ngóng anh mỏi mòn, thì ra anh hạnh phúc bên vợ và con của mình.
Anh chiếm đoạt cô và rồi sẵn sàng đẩy cô ra khỏi cuộc đời anh, không một chút bận lòng.
Hay là người bảo vệ lầm Đình Tuấn với một Đình Tuấn nào đó? Nghi Xuân bảo người xe ôm đưa mình đến nhà Đình Tuấn.
Đúng số nhà rồi. Căn nhà nằm trong khu phố nhà giàu, kín cổng cao tường.
Nghi Xuân nhìn vào. Có nên ấn nút không để tìm sự thật? Phân vân mãi Nghi Xuân cứ đứng chôn chân. Nếu như cô gặp anh và vợ anh thì sao? Người phụ nữ đó có quyền hạ nhục cô, vì cô có mối quan hệ với chồng của họ.
Chưa bao giờ Nghi Xuân thấy mình giống như con chó ốm, chực chờ trước cổng nhà người như thế. Xác thân cô rã rời, tâm hồn vụn vỡ.
- Sao Nghi Xuân, có gặp anh Tuấn không?
Hỏi để mà hỏi, chứ nhìn nét mặt Nghi Xuân phờ phạc là Gia Lâm biết, Nghi Xuân không gặp được Đình Tuấn.
- Cậu có đến công ty không vậy?
- Có.
Nghi Xuân ôm choàng lấy Gia Lâm khóc như chưa bao giờ được khóc, tủi hơn đau khổ. Gia Lâm bối rối vỗ nhẹ lên vai bạn:
- Bình tĩnh đi Xuân! Chuyện gì xảy ra vậy - Người bảo vệ công ty nói với mình, anh Đình Tuấn có vợ và hai con, cậu có tin không Lâm?
Gia Lâm giật mình sửng sốt. Đình Tuấn hơn ba mươi, tại sao anh ta không thể có vợ, khi con người thành đạt trong xã hội, lại còn đẹp trai, có tài sản có địa vị.
- Mình đau khổ quá, Lâm ơi!
- Cậu đã gặp anh Tuấn chưa?
- Chưa. Mình đứng trước căn nhà tráng lệ đó, nhưng không có can đảm bấm chuông để tìm hiểu sự thật. Còn điện thoại thì không liên lạc được từ hôm tết lận.
Gia Lâm thở dài, cô không dám nói gì hết. Tình cảm đang mặn nồng, nhưng rồi người đàn ông bặt tin, không đúng hẹn. Có thể là anh ta chỉ muốn quen chơi chơi với Nghi Xuân thôi, cho đến khi Nghi Xuân đòi cưới, anh ta phát hoảng và rút lui. Liệu con ong có phải tỏ rõ đường đi lối về?
Ý nghĩ này làm cho Gia Lâm toát mồ hôi, cô nhìn Nghi Xuân, Nghi Xuân ấp úng:
- Có phải cậu đã biết chuyện gì rồi phải không?
Gia Lâm giật khẽ người:
- Đâu có. Mình có biết gì đâu. Có điều ... nếu mình nói ra, cậu đừng giận mình mới dám nói.
Nghi Xuân gật đầu:
- Mình không giận đâu, cậu nói đi!
- Nếu như ... anh ta cảm thấy khó chinh phục cậu, cho cậu ... thuộc về anh ta, anh ta chán và rút lui, hoặc là anh ta đã được cậu, sự ham muốn không còn nữa, và anh ta quay về với vợ mình.
Câu phân tích làm cho Nghi Xuân lịm người cay đắng. Làm sao cô dám nói sự thật, là cô đã giao thân mình cho Đình Tuấn vì quá yêu anh, vì quá nhẹ dạ ....
nếu sự thật như thế, cô phải làm sao đây?
Gia Lâm an ủi:
- Mình nói thế thôi, chứ cậu phải gặp anh ta đã.
- Hay cậu đi với mình đến đó, được không Gia Lâm ?
Gia Lâm lưỡng lự:
- Cậu muốn đến đó?
- Ừ. Mình sắm vai công nhân chúc tết cho giám đốc. Ba anh ấy là tổng giám đốc.
- Ừ. Đi thì đi!
Hai cô gái đạp xe đến. Gia Lâm còng lưng chở Nghi Xuân, cô tận tình giúp Nghi Xuân và mạnh dạn bấm chuông.
Đình Tuấn vừa đi chơi về đến, chiếc xe đậu trong sân đầy bụi đường. Nhìn chiếc xe, Nghi Xuân biết mình không đi lầm nhà.
Cô giúp việc mở cửa. Gia Lâm nắm tay Nghi Xuân chặt lại như trấn an:
- Chúng tôi muốn tìm giám đốc Đình Tuấn. Chắc là giám đốc mới về nhà phải không chị?
Cô giúp việc gật đầu:
- Phải, cậu Tuấn mới về. Hai cô tìm giám đốc có chuyện gì không?
- Có. Nhờ chị báo giùm.
- Hai cô tên gì vậy?
- Gia Lâm và Nghi Xuân.
- Hai cô đợi ở đây nghen.
Cô giúp việc quay lưng, trong lúc Nghi Xuân không biết mình nên hành động gì nữa, chân tay cô run rẩy lóng cóng.
- Bình tĩnh đi chứ!
Quả thật, Đình Tuấn đi ra, anh có vẻ lo sợ khi nhìn thấy Nghi Xuân:
- Trời ơi! Sao em lại đến đây?
Mắt Nghi Xuân mờ lệ, cô không nói được gì hết. Gia Lâm giận dữ:
- Anh là thằng đểu! Tại sao anh nói dối Nghi Xuân là chưa có vợ chứ?
- Nè! Hai cô muốn đến đây gây sự hay sao? Nghi Xuân, đâu phải anh không tốn tiền khi quen với em, tốn rất nhiều nữa là khác. Bây giờ anh muốn dừng lại.
Em và bạn em đi về đi.
Thúy Nga thấp thoáng ngoài hành lang.
- Anh Tuấn ơi! Ai thế, sao không mời vào nhà?
- À! Nhân viên công ty thôi mà.
Đình Tuấn mở cánh cửa cổng:
- Em đi về đi Nghi Xuân, ngày mai gặp ở chỗ cũ.
Anh nắm tay cô lôi mạnh ra ngoài, rồi đóng ập cửa lại:
- Em làm ồn không tốt đâu, vợ anh và ba mẹ anh đều biết anh quen em. Cho nên tốt nhất muốn gì ngày mai tám giờ, em đến chỗ cũ đợi anh.
Đình Tuấn quay lưng. Gia Lâm chưng hửng nhìn theo anh ta. Còn Nghi Xuân cô chịu không nổi sự thật, nên cô ôm mặt khóc òa lên chạy đi.
- Nghi Xuân, đợi mình với!
Hoảng hồn, Gia Lâm xách xe đuổi theo. Cô bắt kịp và ôm Nghi Xuân lại:
- Lên xe đi, mình chở cậu về nhà.
Nghi Xuân máy móc leo lên ngồi phía sau. Sự đau đớn vì thái độ của Đình Tuấn, khiến cố tê điếng người. Anh thản nhiên một cách tàn nhẫn. "Em đừng làm ồn mẹ và vợ anh đều biết anh quan hệ với em". Anh chưa hề nói với cô anh có vợ. Anh dỗ ngọt cô bằng lời hứa hẹn, và thề sống thề chết anh yêu cô. Lời nói chóp lưỡi đầu môi của một người đàn ông có vợ. Khi muốn chiếm đoạt một cô gái, vậy mà cô đã tin, để bây giờ nhận lấy sự nhục nhã ê chề. Mối hận lòng này làm sao quên đây? Nước mắt Nghi Xuân rơi mờ mịt trên đường về. Cô không biết Gia Lâm chở mình qua những con đường nào nữa, đầu óc như chìm vào lớp sương mù dày đặc, không có lối ra.
Cảm giác bị lợi dụng, bị lừa dối, rồi bị phản bội khiến Nghi Xuân không còn biết gì nữa hết.
Gia lâm vừa chở Nghi Xuân đi cô vừa lo lắng:
- Nghi Xuân! Cậu không sao chứ?
Nghi Xuân gục đầu trên vai Gia Lâm:
- Mình không sao, cậu chạy xe đi.
Nghi Xuân gượng lại, cô cố giữ bình tĩnh, nhưng khi xe về đến nhà, cô chịu hết nổi, chạy nhanh vào phòng, trùm mền kín từ đầu đến chân. Hơi nóng và nước mắt làm cho cô ngộp ngụa muốn tắt thở, cô tung mền ra.
Gia Lâm ái ngại:
- Anh ta phản trắc, xem thường tình cảm và lừa dối cậu. Cậu nên quên anh ta đi, nhớ làm gì con người không đáng nhớ ấy.
Tim Nghi Xuân đau thắt, làm sao cô quên, đó là tình yêu đầu đời của cô, cô yêu anh bằng tình yêu nồng nàn say đắm của người thiếu nữ khi mới bước vào yêu. Tình yêu nguyên thủy của cô bị anh lợi dụng và xem như một trò đùa.
Đôi hàm răng Nghi Xuân nghiến lại trong giận dữ. Cô nhất định không tha cho Đình Tuấn. Làm gì thì cô chưa biết, nhưng nhất định cô không tha thứ cho con người lừa lọc ấy.
Vừa đến căn nhà quen thuộc thuở nào của cô và Đình Tuấn. Nghi Xuân nghe vọng ra tiếng cười đùa.
Cô đứng lại chua xót. Tiếng cười của Đình Tuấn tên sở khanh. Lúc cô đau khổ tưởng mình có thể chết đi được, thì anh ta vui vẻ nói cười, với kẻ khác.
Nghi Xuân đứng một lúc định tỉnh mình, mới đưa tay xô mạnh cánh cửa.
Cửa mở, một khoảng sáng lùa vào căn phòng thuở nào có tình yêu, có mật ngọt, có vòng tay say đắm của Đình Tuấn. Anh ta đang cười vui vẻ với một cô gái.
Trông thấy Nghi Xuân, Đình Tuấn đẩy cô gái đang ngồi trên chân anh sang một bên, con cô gái kia khó chịu cài cúc áo lại. Thật bỉ ổi! Cảnh tượng ... như của cô ngày nào cô và anh ta. Lúc đó Nghi Xuân chỉ thấy lãng mạn, còn bây giờ cô thật sự muốn buồn nôn.
Đình Tuấn lạnh nhạt:
- Em tìm anh có chuyện gì vậy?
Anh ta có thể hỏi một câu như thế sao? Trong căn phòng nay có bao nhiêu lân anh ta biến cô thành của anh ta. Anh ta ngọt ngào thề thốt, ngọt ngào cuộc đời và trái tim của anh ta chỉ có cô. Vậy mà ... Đôi hàm răng Nghi Xuân cắn mạnh môi mình, tưởng chừng bật cả máu.
Đình Tuấn bảo nhỏ vào tai cô gái, cô gái lắc đầu hờn dỗi, nhìn Nghi Xuân bằng ánh mắt khó chịu, tuy nhiên cô ta cũng chịu đứng lên đi ra cửa.
- Chiều anh phải đón em đó.
- OK.
Còn lại hai người, Đình Tuấn thản nhiên ngả người ra sau:
- Nào, em tìm anh có chuyện gì?
Nghi Xuân chua xót:
- Anh cư xử với em như thế này sao? Còn những lời thề và hứa hẹn của anh đâu rồi?
Đình Tuấn đứng lên đi lại và ngồi trên phần tay cầm của ghế sa lông ôm qua vai Nghi Xuân, như giữa Nghi Xuân và anh chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nghi Xuân giận dữ xô bật anh ta ra, cô đứng lên trừng mắt:
- Anh buông tôi ra! Tôi thật sự ghê tởm anh. Bàn tay này và đôi môi nói những lời ngọt ngào êm ái, anh đã lừa dối biết bao nhiêu cô gái nhẹ dạ như tôi rồi hả? Tôi không ngờ anh vô liêm sỉ và sở khanh đến như thế.
Đình Tuấn rùn vai:
- Em chưa hai mươi mà lạc hậu quá Nghi Xuân. Đời bây giờ anh biết các cô thích đi tìm cảm giác mạnh. Em đừng quan trọng hóa vấn đề chứ. Chúng ta đến với nhau tốt nhất là vui vẻ, huống chi chưa có ai mà anh ... không sòng phẳng.
Em đâu có tình cho không biếu không với anh?
Nghi Xuân nhìn Đình Tuấn, anh ta càng nói càng lộ rõ chân tướng lưu manh sở khanh, vậy mà cô đã tin và yêu anh ta đến độ giao cả cuộc đời mình cô cười khinh bỉ:
- Tôi đúng ngu xuẩn, còn anh là đồ tồi.
- Này em! Chửi người không lợi lộc gì cho em cả đâu. Được, nếu em muốn xẵng, anh xẵng. Em khinh bỉ anh, còn em, em hãy tự kiểm lại bản thân mình, xem em thích điều gì ở tôi. Tiền! Tôi đã tốn rất nhiều tiền, Giữa chúng ta là một cuộc mua bán sòng phẳng. Tôi được tình còn em được tiền và chiều chuộng. Tôi bỏ tiền ra theo những đòi hỏi của em. Chúng ta không ai nợ ai.
Nghi Xuân giận run:
- Anh đúng là ... khốn nạn.
Bốp! Một cái tát vào mặt Nghi Xuân nảy đom đóm, cô ôm mặt sững sờ.
Đình Tuấn quát khẽ:
- Hãy mau cút khỏi nơi này! Đúng, tôi sở khanh và khốn nạn vậy đấy.
Nhục nhã quá, Nghi Xuân tuôn ra cửa. Cả một thế giới xinh tươi đã sụp đổ rơi vụn vỡ trước mắt nghi Xuân. Mắt cô rực lửa căm hờn. Có một ngày, cô sẽ bắt Đình Tuấn phủ phục dưới chân cô. Không bao giờ cô quên những gì anh ta cư xử với cô ngày hôm nay.
Sự xuất hiện của Nghi Xuân làm bọn con trai trong khu nhà trọ sinh viên cả Trung Nghị xôn xao hẳn lên. Gã kính cận hét to:
- Trung Nghị ! Có người đẹp tìm, mau ra nghinh tiếp.
- Con nhà ai mà xinh thế nhỉ?
Còn một gã đứng trong tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực tỉnh bơ hát:
"Nắng Sài Gòn, em đi mà chợt ... lạnh.
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông.
Gặp một bữa anh đã mừng một bữa.
Gặp hai hôm, thành nhị hỉ của tâm hồn".
Ồn quá, Trung Nghị vội chạy ra. Anh đưa tay phẩy như trọng tài ra hiệu dừng cuộc đấu:
- Xì tốp! Làm gì ồn ào như cái chợ vậy, mấy ông đâu phải là bà Tám?
- Trung Nghị ơi! Em bị bồ đá nên đi tìm mày. Dylan biến mất nên em đi".
cánh én" cho đỡ buồn.
Trung Nghị khó chịu:
- Mấy người chớ có ác mồm ác miệng được không? Con trai một lũ đi chọc ghẹo một cô gái, mang tiếng mày râu nam nhi chi vậy?
Trung Nghi lôi Nghi Xuân đi theo mình ra quán cà phê bên kia đường. Anh áy náy:
- Em đừng buồn nghe Xuân.
Rồi giọng Trung Nghị trở nên xúc động run run:
- Em uống gì, anh gọi?
- Gọi cho em nước ngọt được rồi. Anh có bất ngờ khi thấy em đi tìm anh không?
- Không.
Trung Nghị lắc đầu:
- Chúng ta là bạn, dĩ nhiên em phải tìm anh rồi.
- Anh quá tự tin vậy à?
Nghi Xuân có vẻ chua xót và không hài lòng. Trung Nghị nhìn vào mắt cô:
- Anh tin sẽ có một ngày em sẽ quay về mà.
- Có khi nào anh đặt lòng tin không đúng chỗ?
- Anh hiểu em mà Xuân.
- Trăng trong còn khuyết, là người em cũng phải thay đổi.
- Em tìm anh có chuyện gì không? Em và anh Tuấn vẫn vui vẻ? Nghe nói em và ảnh định hè này sẽ cưới?
Đó là lời tuyên bố của Nghi Xuân hôm tết. Cô đã tuyên bố bằng sự vui vẻ và kiêu hãnh. Nhưng bây giờ, câu hỏi của Trung Nghị lại như cái tát vào mặt Nghi Xuân.
Cô cáu kỉnh:
- Anh không hiểu gì hết. Tất cả chỉ là cạm bẫy. Anh ta thương yêu, đưa đón chiều chuộng em, từng bước đưa em vào cái bẫy. Em thật là ngây thơ!
Trung Nghị buồn bã:
- Anh có thể hiểu những gì em đang gánh lấy, song đó cũng chính là bài học em rút kinh nghiệm để quay về với việc học, không phụ lòng mẹ em.
Nghi Xuân chán nản. Cô buồn quá nên đi tìm Trung Nghị, mong ở anh có điều gì đó, cho cô lấp đầy khoảng cô đơn trống vắng, nhưng anh ... giống một ông cụ non quá. Tuy nhiên, Nghi Xuân cười gượng:
- Em sẽ nghe lời anh.
Trung Nghị vui mừng:
- Anh mừng em đã hiểu ra.
- Anh là người bạn tốt nhất mà em cần đó anh Nghị. Hèn nào Gia Lâm thích anh.
Trung Nghị đỏ mặt:
- Anh chỉ xem Gia Lâm như bạn. Em biết anh có tình cảm với một người khác mà.
Nghi Xuân làm thinh quay đi. Cô không muốn tạo cơ hội cho Trung Nghị, trái tim cô bây giờ đang bị tổn thương và đầy thù hằn. Dù là cô biết rõ anh yêu cô bằng một tình yêu chân thật không lịch lãm mềm mỏng hay bằng những lời lẽ hoa mỹ tỏ tình say đắm. Nghi Xuân lắc đầu để trái tim mình không yếu đuối.
Cô nhất định phải trả thù, và trả thù bằng cách nào thì cô chưa biết, nhưng hành trình của cô sẽ không có Trung Nghị.
- Thôi, mình về đi anh. Em tìm anh có chuyện gì buồn thôi, không có chuyện gì đâu.
- Anh đưa em về.
- Thôi khỏi, em qua bằng xe Honda, em về được mà.
Nghi Xuân bước ra đường. Ngày chủ nhật. Nắng hanh vàng gợi cho cô nhớ những ngày hạnh phúc và êm đềm bên Đình Tuấn. Bây giờ anh ta đang làm gì, bên vợ và con hay lại trăng hoa bay bướm bên nhưng cô gái khác? Đôi hàm răng Nghi Xuân nghiến chặt lại trong căm thù và đau đớn.
Tiếng nhạc xập xình đến chói tai, những ngọn đèn màu chớp tắt quay cuồng như dòng người đang quay cuồng theo âm thanh kích động. Nghi Xuân cũng nhảy hưng phấn cuồng loạn trong một phong cách bắt mắt khêu gợi.
- Đại ca, nhìn xem!
Đoàn Hùng gật đầu, nãy giờ anh ta đã chú ý. Cô gái kia chỉ là một dân chơi ...
thứ gái hay nói đúng hơn là một dân VIP bắt đầu đi chơi.
Bắt gặp cái nhìn của anh ta dán vào mình, Nghi Xuân nháy mắt lại. Cô thích cái vẻ thư sinh nho nhã của anh ta.
Xoảng ... âm thanh vỡ của thủy tinh. Một đám đông đánh nhau quần thảo. vũ khí là vỏ chai bia. Đám ngồi cạnh anh ta đứng dậy thủ thế, còn anh ta ngồi điềm nhiên, giữa lúc đám người trong vũ trường nép vào một góc.
Bốn tên cầm vũ khí vỏ chai bao quanh anh ta:
- Đoàn Hùng! Bọn ta muốn mày xéo đi.
Đoàn Hùng nhún vai:
- Tại sao tao phải xéo đi? Đừng làm mất vui nữa! Tao vào đây uống rượu nhảy nhót, chẳng có ý so tài với bọn mày đâu.
- Nhưng mà bọn tao không thích nhìn thấy bản mặt mày.
- Vậy à?
Đoàn Hùng đứng lên, bất thình lình anh ta tung những cú đá vào bọn người đang cầm hung khí. Hự ...hự ... bốn tên " bạo động" chưa kịp chống trả đã nằm ngay đơ.
Tên đứng cạnh thân tín của Đoàn Hùng quát tướng lên:
- Còn không mau xéo đi!
Bốn tên lúc nãy hùng hổ, bây giờ cụt đuôi như những con chuột bị trấn nước, lui lủi ngồi dậy đi. Phục vụ dọn dẹp, cuộc vui lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.
Nghi Xuân cầm ly rượu lại, cô hóm hỉnh đặt trước mặt Đoàng Hùng:
- Number one! Mời anh uống với tôi một ly rượu.
Một chút rượu trong ly sánh đổ lên áo Đoàn Hùng. Nghi Xuân mỉm cười.
- Xin lỗi, em vô ý.
- Không sao.
- Anh có cú đá song phi tuyệt vời như diễn viên Lý Liên Kiệt của Hồng Kông vậy.
Đoàn Hùng bật cười:
- Bộ mê phim Hồng Kông lắm à?
Anh kéo ghế cho cô:
- Ngồi đi!
Không khách sáo, Nghi Xuân ngồi xuống ngay:
- Em tên là Nghi Xuân.
- Nào, mời!
Đoàn Hùng cụng ly rượu của anh vào ly của Nghi Xuân. Nghi Xuân nâng ly rượu lên, cô uống cạn và cười:
- Anh giới thiệu tên mình đi chứ?
- Anh tên là Đoàn Hùng.
- Em thích được giỏi võ như anh vậy.
- Phải học. Có điều gì không học được đâu.
- Chịu. Đi học võ, em ngại lắm. Anh Hùng, mình khiêu vũ đi!
Đoàn Hùng đứng lên, nắm tay Nghi Xuân kéo ra sàn nhảy, tay anh ôm qua người cô thân mật.
Nghi Xuân rùng mình, cô nhớ vòng tay Đình Tuấn. Cô vừa yêu vừa hận. Cái rùng mình của cô không qua mắt được Đoàn Hùng, anh nheo mắt nhìn cô:
- Sao thế?
- Dạ .... đâu có gì.
Hai người đi theo điệu nhạc, bước chân Nghi Xuân vụng về, có lúc cô giẫm lên chân Đoàn Hùng.
- Lẽ ra em không nên vào nơi này, em là một con nai tơ ở đây.
Nghi Xuân phản kháng yếu ớt:
- Anh lầm rồi.
- Em tập uống rượu và nhảy đầm. Nhưng em xem, em đâu dám ăn mặc như một dân chơi chính hiệu. Anh thành thật khuyên em, nếu em là công an tập sự, thì sếp của em là một ông sếp tồi. Nhưng bộ dạng của em là bộ dạng thất tình và muốn trả thù đời.
Bị nói trúng tim đen, Nghi Xuân hổ thẹn cúi đầu:
- Có phải em quê mùa lắm không?
- Cũng không quê lắm. Những kẻ lõi đời, người ta có thể nhìn ra em để lợi dụng.
Nghi Xuân tự ái:
- Em không dễ bị lợi dụng đâu.
Đoàn Hùng cười lớn:
- Anh biết. bản nhạc, hai người về chỗ. Chợt Nghi Xuân sửng người. Cô nhìn thấy Đình Tuấn và cô gái hôm nọ, họ đang cặp tay nhau bước vào. Tim Nghi Xuân thắt lại. Cô hết còn bình tĩnh nổi trong việc đối mặt này, nó nhắc cô sự nhục nhã khi anh tát tai cô.
- Em quen đại gia Đình Tuấn à?
Nghi Xuân gật khẽ. Đoàn Hùng mỉm cười:
- Gã đó, tốt nhất em đừng quen hắn.
- Sao?
Nghi Xuân vờ ngây thơ, Đoàn Hùng uống một hớp rượu:
- Vợ hắn bị bệnh và giải phẫu, cuối cùng cô ta bị bệnh lãnh cảm. Để giữ chồng, cô ta cho anh ta ra ngoài lăng nhăng. Tuy nhiên anh chàng đó chẳng bao giờ dám ly dị vợ, vì tài sản nhà hắn có được là của cha vợ hắn để lại. Ly dị vợ hắn sẽ mất tất cả. Những cô gái bên ngoài không biết, cứ lao vào hắn như một con thiêu thân.
Nghi Xuân cắn mạnh môi mình tưởng chừng bật cả máu. Vậy mà đã có lúc cô nghĩ đến việc đi gặp vợ anh ta. May là cô đã không làm điều ấy, nếu không càng nhục nhã hơn.
Nhìn mặt cô, Đoàn Hùng cười nhẹ:
- Em bị hắn gạt rồi phải không?
- Sao ... anh biết?
- Đừng quên anh là một tên lưu manh, chuyện đời từng trải. Tuy nhiên, anh ghét loại đàn ông sở khanh. Anh thích đánh nhau nhưng không thích sở khanh.
Mẹ của anh thời trẻ cũng vì lấy một tên sở khanh mà sinh ra anh.
Nghi Xuân bàng hoàng nhìn Đoàn Hùng. Anh gật đầu:
- Em muốn anh giúp em gì không, Nghi Xuân? Chẳng hạn như giúp em trả thù.
Nghi Xuân bối rối, không ngờ Đoàn Hùng đọc được cả ý nghĩ của cô. Cô ấp úng:
- Phải, có lúc em thề với mình, em căm thù Đình Tuấn, có một ngày em sẽ tát tai anh ta, như anh ta đã tát em, nếu không em không phải là Nghi Xuân.
Đoàn Hùng mỉm cười:
- Anh sẽ giúp em thực hiện lời thề, để em vẫn là Nghi Xuân. Nhưng có điều kiện đó.
- Anh nói điều kiện của anh đi. Anh giúp em, em sẽ đền ơn anh, không ai nợ ai. Cũng không ràng buộc ai.
- Được, anh thích sự sòng phẳng của em.
Đoàn Hùng vẫy tay ra hiệu cho đàn em. Nghi Xuân mặc cho họ bàn tính.
Trong cô chỉ có sự trả thù và trả thù ...
- Đi thôi Nghi Xuân!
Đoàn Hùng búng tay ra hiệu cho Nghi Xuân đứng lên đi. Đàng kia, Đình Tuấn và cô gái cũng vừa rời vũ trường để đi về.
Anh ta lên xe để đi, phía sau hai tên đàn em cũng lên chiếc Suzuki Sprot đuổi theo. Đoàn Hùng chở Nghi Xuân trên chiếc Exel của anh ta, và chạy đuổi theo xe Đình Tuấn.
Đình Tuấn vô tình chạy ra hướng hành lang. Và chỉ chờ cho xe qua ngõ quanh, vào khuya đường vắng, tên đàn em cho xe mình vọt lên chắn đầu xe Đình Tuấn lại.
Đình Tuấn thắng xe lại khó chịu, tuy nhiên anh ta cảnh giác những vụ cướp nên không mở cửa bước xuống xe mà ngồi yên chờ đợi.
Cộc..cộc ...
Đoàn Hùng gõ tay lên kiếng xe:
- Xuống xe đi!
Cô gái lo sợ nép sau vai Đình Tuấn. Đình Tuấn cũng sợ không kém. Anh ta không dám hạ kiếng xe xuống, mà hỏi bằng giọng run run:
- Các anh muốn gì đây?
- Ông bạn quen người này chứ?
Ngước lên thấy Nghi Xuân, Đình Tuấn làm vẻ mừng rỡ:
- Nghi Xuân! Chuyện gì vậy em?
- Tôi muốn anh mở cửa xuống xe, đừng để phải dùng vũ lực mời anh xuống.
- Muốn gì đây Nghi Xuân?
- Tôi chẳng muốn gì cả, tôi muốn trả lại anh cái tát hôm nào thôi. Mở cửa đi!
Đình Tuấn co rúm người, hiện rõ bản chất kẻ hèn nhát. Nghi Xuân nhìn anh ta. Bỗng dưng trái tim cô rã rời, ý chí phục thù rệu rã. Trong lúc lên đàn em của Đoàn Hùng mở được cửa xe và nắm tay lôi Đình Tuấn xuống:
- Anh Hùng! Làm gì hả anh?
Đoàn Hùng hất hàm:
- Nghi Xuân! Em muốn rửa hận như thế nào?
Nghi Xuân nghiến răng, cô dang tay tát vào mặt Đình Tuấn, gương mặt cô từng nhung nhớ và yêu say mê một cái tát nảy lửa. Bàn tay Nghi Xuân rát bỏng:
- Chúng ta đi thôi!
Cho đến lúc những chiếc xe đi hết, Đình Tuấn mới hoàn hồn nhào vào xe đóng cửa lại. Cô gái bên cạnh Đình Tuấn mở to mắt nhìn anh ta, cái nhìn sợ hãi và chắc chắn chẳng bao giờ cô dám đi cùng gã đàn ông này lần nữa.
Xe chạy rồi một quãng và trở lại trung tâm thành phố, Nghi Xuân mới bình tĩnh lại:
- Bây giờ đến lúc anh nói điều kiện của anh.
- Vậy hả?
Đoàn Hùng cho xe chạy về nhà mình, Nghi Xuân cố trấn an. Cô biết mình đổi một giá đắt. Tuy nhiên cô không muốn có suy nghĩ nào khác hơn. Cô tát tai được Đình Tuấn. Tình yêu cũng chết theo, nhưng trái tim cô, vết thẹo này mãi hằn sâu suốt cuộc đời mình.
Đoàn Hùng mở cửa nhà, anh bật đèn cho căn phòng sáng lên. Hai tên đàn em rút lên gác.
Đoàn Hùng mở tủ lạnh lấy hai lon nước, khui một lon đưa cho Nghi Xuân:
- Uống đi!
Cứ tưởng anh sẽ cho cô lon bia, Nghi Xuân đưa lên miệng uống, hóa ra là nước trái cây.
Anh ta ngồi xuống, chồm người mở nút volume đĩa nhạc. Nghi Xuân nhìn quanh:
- Anh có căn nhà đẹp và khá lý tưởng để tiếp bạn gái.
- Vậy hả!
- Tiếc rằng giữa anh và em không là gì cả, chỉ là một sự sòng phẳng trao đổi.
Đoàn Hùng nheo mắt:
- Em biết anh muốn trao đổi gì hay sao?
- Nếu không anh đưa em về nhà làm gì?
- Nước em vừa uống, có chất kích thích trong đó đấy.
- Càng tốt. Sau lần này chúng ta sòng phẳng và trở thành kẻ xa lạ, anh bằng lòng chứ?
- Tùy em!
- Vậy thì anh hãy thực hiện điều kiện của anh đi.
Nghi Xuân đứng lên, cô đi lại cửa, kéo hai cánh cửa đóng lại, rồi đến bên Đoàn Hùng:
- Phòng anh ở đâu?
- Chi vậy?
- Không phải đây là điều kiện của anh sao?
- Anh nhớ chưa hề nói cho em biết, điều kiện của anh là điều kiện gì?
- Vậy thì điều kiện gì?
- Mời em một ly nước, khiêu vũ một bản tango, sau đó đưa em về nhà em.
Nghi Xuân cười giễu cợt:
- Anh nói thật?
- Em căm thù Đình Tuấn như vậy sao? Anh nhớ danh hào Homère từng nói:
"Thương yêu càng nhiều thì thù oán càng sâu".
Nghi Xuân lắc đầu:
- Lúc nhìn Đình Tuấn co rúm người một cách hèn nhát, em chợt hiểu chính mình, tình yêu không tồn tại trong trái tim em nữa. Cái tát tay xem như trả lại tất cả hờn giận yêu thương và lầm lạc.
Đoàn Hùng nhìn Nghi Xuân đăm đăm:
- Em có biết đêm nay là một đêm hoàn toàn thú vị với anh không?
- Thú vị?
- Phải. Anh chưa thể nói những cảm xúc chuẩn, nhưng có thể nói anh có cảm tình với em.
- Em chỉ là một đứa con gái nhà quê, được mẹ tần tảo nuôi cho ăn học, em đã để cho đồng tiền và cuộc sống tiện nghi, áo quần đẹp cuốn hút mình. Em hy vọng đổi đời, nhưng rồi em chẳng thay đổi được số phận của mình, em vẫn là một con bé nhà quê. Thứ lọ lem muốn thành bà hoàng. Em đã phải trả giá đắt cho những ước mơ của mình.
Đoàn Hùng chớp mắt. Tâm trạng cô gái đang đứng trước mặt anh bây giờ, chính là tâm trạng và ước muốn của anh mười lăm năm về trước, khi anh mới mười hai. Và rồi mười lăm năm sau, anh có tất cả, nó chẳng nhẹ nhàng gì và càng ràng buộc anh hơn.
Anh dìu cô ngồi xuống ghế:
- Anh muốn biết em đang làm gì?
- Em học vừa hết năm thứ nhất kinh tế. Hai năm nữa, mới hoàn thành việc học. Mỗi tháng em được mẹ gởi cho ba trăm ngàn, tiền nhà chiếm một trăm.
Căn phòng vuông vức mười hai mét vuông, có bốn người ở hai trên gác hai dưới lầu.
- Em còn lại hai trăm ngàn?
- Phải, bao gồm tiền ăn sáng, ăn trưa chiều và sách vở, cả đến việc rửa xe và bơm ruột.
- Rồi sao nữa?
- Có những lúc hết tiền, chỉ biết ăn xôi. Có hôm lên lớp đói quá chịu không nổi. Và em đã muốn đổi đời bằng một cuộc thi sinh viên duyên dáng, thế rồi em gặp Đình Tuấn. Anh ta mua cho em một chiếc Dream Trung Quốc, một ít quần áo, nữ trang ... Cuối cùng em giao đời mình khi anh ta hứa cưới em.
- Và em rằng khi em nhờ anh giúp em trả thù, em cứ cho đi thân xác của mình, bởi vì em không còn gì để mất?
- Phải.
- Em nghĩ rằng anh cũng thích chiếm đoạt em?
- Bởi vì không có ai "thi ân mà bất cầu báo" cả.
Đoàn Hùng phì cười:
- Em sẵn sàng rồi chứ?
- Sẵn sàng.
- Vậy thì đứng lên đi, anh đưa em về nhà em.
Nghi Xuân ngạc nhiên:
- Anh nói ...
- Khi nào anh thích em, anh sẽ đòi, còn bây giờ chưa phải lúc.
Đoàn Hùng cặp cổ Nghi Xuân đi ra xe, anh buông cô ra và ngồi lên chiếc xe của mình, nổ máy. Thấy cô còn đứng nhìn mình, anh giục.
- Không muốn về nhà hay sao mà còn chưa chịu lên xe?
Nghi Xuân bước lên ngồi như cái máy. Tay cô vịn nhẹ vào vai anh lúc chiếc xe lướt tới êm ái. Thật sự cô không hề hiểu người đàn ông trước mình. Anh ta là ai?
Gia Lâm đứng trên ban công , cô chưa đi ngủ, nên nhìn thấy cô bước xuống từ xe người đàn ông lạ.
Cô chồm người ra để nhìn cho kỹ, không phải Đình Tuấn. Mở cửa cho Nghi Xuân, cô nhìn bạn tò mò:
- Anh ta là ai thế?
- Mình vừa quen Nghi Xuân đi vào trong, cô lấy quần áo vào toa- lét thay. Gia Lâm băn khoăn:
- Cậu vấp ngã một lần mà vẫn chưa chịu dừng chân sao Nghi Xuân? Cậu muốn trả thù Đình Tuấn, đừng quên cậu sẽ đi vào một còn đường tối tăm hơn thế nữa.
- Tự mình biết cân nhắc.
Thay quần áo xong là lao vào chỗ ngủ của mình, Nghi Xuân trùm chăn lên tận đầu:
- Cậu ngủ hả Nghi Xuân?
- Ừ, mình buồn ngủ lắm.
- Mình nói một câu thôi:
cậu hãy lo học, đó là cách tốt nhất để cậu trả hiếu cho mẹ mình.
Nghi Xuân làm thinh, mắt cô nhắm lại sau tấm chăn. Cái tát nảy lửa hờn, rửa sạch được tình yêu đầu đời, nhưng cô vẫn không thấy nhẹ nhàng, mà là một sự mất mát không bù đắp được.
Nằm suy nghĩ miên man Nghi Xuân thiếp đi. Cô đã bán hết tất cả những thứ gì Đình Tuấn cho mình, đó là thứ trao đổi khi anh ta muốn cô. Tất cả bây giờ chỉ còn là con số không rỗng tuếch.
Buổi sáng thức dậy sửa soạn đến trường, Nghi Xuân nhìn mình trong gương.
Cô thở dài. Hình như cô đã già đi nhiều, cô sắp bước sang tuổi hai mươi rồi còn gì. Bất chợt Nghi xuân nhớ bài thơ "Tuổi hai mươi" nước mắt cô chợt ứa ra.
"Có thể đời đã đưa tôi vào những giảng đường.
Dạy tôi đo hành trình bằng đường đi ánh sáng.
Đo tình yêu bằng đơn vị tiền tài.
Rồi tôi đo hoang vắng của hồn tôi.
Bằng đêm đen rất rộng ... ".
Buổi chiều, Trung Nghị đến, anh băn khoăn lo lắng:
- Anh thực sự lo cho em, Xuân ạ.
- Em lớn rồi, còn anh chưa phải là ông già, Trung Nghị ạ.
- Anh biết. Anh khuyên em hãy lo học hơn là trả thù. Em phải biết tôn trọng thân xác em chứ.
Nghi Xuân nhìn lên cao. Cô cũng muốn cho Nghị tình cảm của cô, nhưng sao khó quá, cõi lòng cô thật lạnh, và anh chỉ có thể là một người bạn. Một người bạn.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét